Sống Lại 1 Đời, Không Làm Ác Nữ Thật Có Lỗi Với Bản Thân

Chương 20: Con chỉ còn có mẹ



20

Trường học của tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục đăng ký.

Vết thương của Giang Thiêm nghiêm trọng hơn tôi rất nhiều, tôi đã bình phục, còn hắn thì vẫn nằm viện.

“Nghe nói Linh Tửu đã đến thăm hắn, còn an ủi rằng chuyện này không phải lỗi của hắn, mà là do cậu quá tuyệt tình.”

Tô Lam ôm một bó lan chuông to đến thăm tôi ở nhà.

“Cặp đôi điên nam điên nữ đó, rõ ràng là họ muốn bẻ gãy chân cậu, thế thì cái gì mà tuyệt tình chứ?”

Tôi liếc nhìn bó hoa trong tay cô ấy: “Cái này chắc đắt lắm nhỉ? Tiền thưởng các cậu cứ để lại mà tiêu.”

“Không sao đâu, mọi người biết cậu sắp đi du học, ai cũng góp một chút, bảo tôi thay mặt mua hoa đến thăm.”

Cô ấy nhét bó hoa vào tay tôi, hít một hơi sâu, như thể hạ quyết tâm gì đó:

“Tâm Hỉ.”

“Ừ?”

“Tớ luôn cảm thấy cậu hình như biết những chuyện mà tớ không biết… Kể từ ngày Linh Tửu chuyển đến, mọi thứ cứ như thay đổi vậy… Tớ cũng không biết nói sao nữa, nếu cậu không hiểu thì cứ xem như tớ nói nhảm đi.”

Cô ấy tránh bó hoa, cẩn thận ôm lấy tôi một cái.

“Mau quay về nhé. Đợi cậu về nước, tớ vẫn muốn làm bạn với cậu.”

Tối hôm trước khi đi, tôi ngồi trên ban công đón gió cùng mẹ.

Bà nhìn tôi, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi nắm lấy tay bà, nhìn vào mắt bà: “Mẹ, đừng lo cho con.”

Kiếp trước, mẹ tôi mất vì tai nạn xe.

Khi bà còn sống, dù cha tôi có thiên vị đến mấy, Lục Tâm Đình cũng không dám ra tay tàn nhẫn với tôi.

Nghĩ đến đây, tim tôi chợt lạnh buốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ở kiếp trước, về sau Lục Tâm Đình đối xử với Linh Tửu gần như phát cuồng vì tình.

Liệu cái c.h.ế.t bất ngờ trong vụ tai nạn của mẹ tôi… có uẩn khúc gì không?

Nghĩ đến đây, tôi siết c.h.ặ.t t.a.y bà theo bản năng:

“Mẹ phải thật cẩn thận, nhất định phải bảo vệ bản thân.”

Ngừng một chút, tôi vẫn nói:

“… Phải đề phòng Lục Tâm Đình.”

“Tâm Hỉ, con hình như không còn giống trước nữa rồi.”

Mẹ tôi sững người nhìn tôi, thở dài một tiếng:

“Là lỗi của mẹ.”

“Trước đây con ngốc lắm, ai nói gì cũng tin. Mẹ nói thằng nhóc nhà họ Giang không đáng tin, con còn cãi lại, ‘Anh ấy không như mẹ nói đâu’.”

“Đến sinh nhật con, mẹ hỏi bố con xin cổ phần tặng con, con còn dập tắt ý mẹ, nói chỉ cần váy áo trang sức là đủ, làm mẹ tức chết.”

“Lúc đó mẹ chỉ mong con thông minh hơn một chút, lanh lợi hơn một chút. Nhưng nếu bây giờ con phải đánh đổi bằng cái giá đau đớn như vậy, thì mẹ thà rằng con cứ ngốc mãi như trước còn hơn.”

Trên đời này, sao có người mẹ nào không hiểu con mình?

Kiếp trước tôi đúng là một kẻ ngây thơ cả tin, lúc nào cũng lấy thiện ý lớn nhất để nghĩ cho người khác.

Thế nên bị Linh Tửu hại biết bao lần, vẫn không nỡ ra tay tuyệt tình với cô ta.

Cuối cùng lại c.h.ế.t ngay trong lễ đính hôn của chính mình.

“Không đâu mẹ à.”

Tôi lau khóe mắt đỏ hoe, khẽ cười một tiếng:

“Thế giới này là nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, kẻ ngây thơ chỉ có thể trở thành con mồi.”

Đáng tiếc, bài học này… phải c.h.ế.t một lần tôi mới hiểu được.

Trà Đá Dịch Quán

- Trà Đá Dịch Quán -


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com