Tôi đến San Francisco sớm hơn Lục Tâm Đình một tháng.
Ngoài cổng trường nọ, tôi đang định hỏi đường thì bất ngờ nhìn thấy trên bãi cỏ cách đó không xa một gương mặt quen thuộc.
Chu Hải – trẻ hơn vài tuổi.
Trước mặt anh ta là một cô gái cao gầy, tóc ngắn, đeo kính, đang nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh tanh:
“Đó là thành quả nghiên cứu của tôi, ai cho phép anh chưa được sự đồng ý của tôi đã mang đi bàn chuyện hợp tác thương mại?”
Chu Hải cười gượng: “Của em với của anh có gì khác nhau, không phải đều là kết quả chúng ta cùng làm ra sao?”
“Ý tưởng là của tôi, thí nghiệm cũng do tôi làm, anh chẳng qua chỉ phụ tôi một đoạn thời gian, giúp ghi chép chút số liệu, sao lại nghĩ mình có quyền xử lý thành quả của tôi chứ?”
Cô gái không nhượng bộ chút nào.
Nghe đến đó, vẻ mặt Chu Hải cũng tối sầm xuống:
“Tần Chỉ Lan, em đừng quá đáng quá!”
“Sắp tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ anh không phải đang suy nghĩ cho tương lai của chúng ta à? Em giữ khư khư trong tay thì có ích gì, chẳng phải hợp tác với công ty uy tín mới đem lại lợi ích lớn nhất sao?”
“Lần cuối tôi nhắc lại—Đó, là, của, tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô gái tên là Tần Chỉ Lan lạnh lùng nhìn anh ta:
“Bằng sáng chế nằm trong tay tôi, công nghệ cốt lõi anh còn chẳng biết, còn đòi hợp tác phát triển? Chừng nào tôi còn sống, đừng mơ.”
“Còn nữa, chúng ta chia tay. Từ giờ phút này, anh với tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Cô quay lưng bước đi.
Trà Đá Dịch Quán
Chu Hải đứng đó, nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt dần dần trở nên u ám.
Trong con ngươi dường như lóe lên tia sát ý lạnh lẽo.
Tôi đứng yên tại chỗ, bỗng nhiên hiểu ra.
Kiếp trước, tôi từng nghe Linh Tửu hỏi Lục Tâm Đình làm thế nào để khống chế được một nhân tài như Chu Hải.
Khi ấy, Lục Tâm Đình ôm cô ta ngồi bên hồ bơi, cười khẽ:
“Vì hắn có chuyện cần tôi giúp.”
Điều quan trọng hơn là—
Ở kiếp trước, tôi chưa từng nghe qua cái tên Tần Chỉ Lan.