Sống Lại 1 Đời, Không Làm Ác Nữ Thật Có Lỗi Với Bản Thân

Chương 7: Là anh dạy em



7

Trong đại sảnh tiệc rộng lớn, vô số ánh mắt đều là chờ xem trò vui.

"Gì cơ, bắt nạt bạn học? Con gái nhà họ Lục mà cũng làm chuyện đó à?"

"Ây da, được nuông chiều từ nhỏ, thấy người khác hơn mình thì ghen tị cũng là bình thường thôi."

"May mà anh trai cô ấy công minh, không bao che."

Trong ánh mắt đắc ý và khiêu khích của Linh Tửu, tôi đứng thẳng lưng.

Mỉm cười, buông lời chua cay:

"Anh đang nói cái gì vậy? Biết anh là Lục Tâm Đình thì còn được, không biết lại tưởng anh là hồn ma triều Thanh nào nhập xác."

"Đời này của em chỉ quỳ tổ tiên đã khuất."

Tôi nghiêng đầu, từ trên xuống dưới đánh giá anh ta một lượt, cười khinh:

"Thế này đi, anh giờ ra ngoài tìm toà nhà nào nhảy xuống, em lập tức quỳ ba lạy tiễn anh lên đường."

Sắc mặt Lục Tâm Đình lập tức trầm xuống.

Sau lưng anh, Linh Tửu lên tiếng, giả bộ đáng thương:

"Bạn học Lục, tớ biết cậu không thích tớ, cậu bắt nạt tớ cũng thôi đi, sao có thể nói với anh trai mình như vậy chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta tròn xoe mắt, ngấn lệ long lanh, cố tình làm ra vẻ ngây thơ vô tội.

Giang Thiêm bên cạnh nhìn thấy, trong mắt lóe lên một tia âm u khó hiểu.

Sau đó, cậu ta khẽ nói:

"Tâm Tâm, nếu đã làm sai, thì xin lỗi là được, cần gì phải—"

Tôi cũng trợn mắt, ra vẻ khổ não:

"Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng chó sủa, mấy người có thể nói lại bằng ngôn ngữ loài người không?"

"Đủ rồi!"

Lục Tâm Đình quát lớn,

"Lục Tâm Hỉ, em là con gái, em có biết thế nào là liêm sỉ không? Ai dạy em cái kiểu ăn nói bậy bạ, vô giáo dục này hả?"

Anh ta vẫn như trước, tôi có nói gì cũng không tin.

Trà Đá Dịch Quán

Ngược lại, luôn mang thành kiến nặng nề, hết lần này tới lần khác đóng đinh tôi lên cột nhục nhã.

Tôi khẽ nhếch môi, bắt chước dáng vẻ của anh ta mà cười lạnh:

"Ba mẹ bận, không có thời gian dạy dỗ em, anh đoán xem ai dạy?"

"Tất nhiên là anh rồi, anh trai thân yêu của em."

- Trà Đá Dịch Quán -


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com