Sống Lại Báo Thù Nhà Chồng

Chương 1: 1



Vì nói chuyện với Triệu công tử, Đại tỷ lại nổi cơn thịnh nộ. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chỉ cần chọc giận tỷ ấy không vui, ta sẽ bị trừng phạt. 

 

Dù cho Triệu công tử chỉ khách khí hỏi thăm ta một tiếng. Đại tỷ liền làm vỡ phần lớn trang sức trâm cài của ta, cắt xén mấy bộ y phục ít ỏi của ta. 

 

Nhưng vẫn chưa đủ, tỷ ấy dùng trâm cài khều cằm ta. Chỉ cần tiến thêm mấy phân, là có thể đ.â.m vào cổ họng ta rồi.

 

"Ngươi và mẫu thân ngươi quả nhiên đều là hồ ly tinh vô liêm sỉ, Triệu Thụy Chi là vị hôn phu của ta, cũng là thứ mà ngươi dám mơ tưởng sao?"

 

Ta sợ hãi đến mức gần như không dám thở mạnh, nhưng càng không dám khóc, bởi vì như vậy chỉ khiến Đại tỷ càng thêm tàn nhẫn ức h.i.ế.p ta.

 

Ta sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, càng không dám khóc, vì như thế chỉ khiến Đại tỷ thêm cớ hà hiếp.

 

"Không phải đâu tỷ, muội chỉ đáp lễ thôi. Muội thật sự không dám..."

 

"Câm miệng!"

 

Đại tỷ hung hăng trừng mắt nhìn ta, trâm cài tóc cũng kề sát bên má ta: "Sao hắn không chào hỏi ai khác, nhất định phải là ngươi! Ta xem thử rạch nát mặt ngươi, sau này ngươi còn lấy gì đi dụ dỗ người khác!"

 

Nha hoàn Tiểu Thúy và Tiểu Hỉ bên cạnh Đại tỷ lập tức giữ chặt vai ta, ta cuối cùng cũng sợ hãi giãy giụa. Mắt thấy trâm cài tóc sắp sửa đ.â.m xuống, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

 

Vừa lúc trâm sắp đ.â.m xuống, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Mẫu thân mặc váy áo màu trắng, thần sắc thản nhiên bước vào.

 

Nhưng Đại tỷ không hề buông tay, hừ lạnh một tiếng nhìn mẫu thân, trong mắt không có nửa phần kính trọng.

 

"Đến vừa kịp đấy, xem con gái tốt của bà kìa, ngay cả vị hôn phu của ta cũng dám mơ tưởng. Nói đi, định nhận tội thế nào?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cùng là đích nữ, Đại tỷ lại càng được phụ thân yêu thích hơn. Vì sinh mẫu của nàng ấy là ánh trăng sáng của phụ thân, hai người thanh mai trúc mã, quen biết bầu bạn mười mấy năm.

 

Nếu không phải Lục Cẩm Nguyên mất sớm, mẫu thân cũng không có cơ hội làm kế thất gả vào. Nhưng cuộc hôn sự này chẳng qua là Hạ gia cần một chủ mẫu quản gia.

 

Mẫu thân  tính tình mềm mỏng, gả vào sau luôn cần cù cẩn thận, đối với Đại tỷ càng xem như con ruột. Nhưng vô dụng, Đại tỷ lúc đó đã sáu tuổi, nàng hận thấu xương mẫu thân giành vị trí của Lục Cẩm Nguyên, chưa từng cho mẫu thân sắc mặt tốt.

 

Mà vì thân phận con gái thương gia, ta và mẫu thân ở phủ càng sống vô cùng gian nan. Đại tỷ kiêu căng tùy hứng, tổ mẫu chua ngoa cay nghiệt, cô mẫu gièm pha ly gián...

 

Mẫu thân hết lần này đến lần khác bị đối xử khắc nghiệt lại hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn. Từ khi ta nhớ chuyện, nghe được nhiều nhất chính là: "Nhuận nhi, con ráng nhịn chút nữa."

 

Dù cho tháng chạp băng giá, Đại tỷ cố ý đẩy ta xuống hồ. Dù cho tổ mẫu phạt bà quỳ ngoài sân ba canh giờ giữa trời băng tuyết. Dù cho phụ thân căn bản không yêu thương bà, nhà này hoàn toàn không có chỗ dung thân cho chúng ta. Bà vẫn ôn tồn nói: "Nhịn chút là xong thôi." 

 

Cho nên, khi mẫu thân một cái tát giáng xuống mặt Đại tỷ, mọi người đều ngẩn ra. Đại tỷ ôm mặt, không dám tin nhìn mẫu thân: "Người... người dám đánh ta?" 

 

Mẫu thân thay đổi bộ dáng hiền lành trước kia, cong khóe môi, tươi cười rạng rỡ nói: "Gương mặt này của ngươi, ta muốn đánh từ lâu rồi. Thứ gì mà dám ngang ngược trước mặt ta?" 

 

Gò má Đại tỷ nhanh chóng sưng đỏ lên. Nàng nhào tới định cào mẫu thân, bị một cước đá văng ra. Tiếp theo lại một tiếng giòn tan vang lên, chát—— mẫu thân xoa xoa bàn tay hơi đỏ của mình: "Như vậy mới đẹp chứ." 

 

Đại tỷ tức giận lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, tay cũng run rẩy: "Còn không mau kéo con tiện nhân kia ra cho ta!"

 

Bờ vai bỗng nhẹ nhõm, Tiểu Thúy và Tiểu Hỉ hất ta ra, quay sang túm lấy mẫu thân. Nhưng mẫu thân cũng đâu phải tay không, bà đã dẫn người đến rồi.

 

Mấy bà tử xông lên giữ chặt chúng, đạp cho mỗi đứa một phát vào ống quyển, hai đứa mặt xanh như tàu lá chuối, quỳ rạp xuống.

 

Đại tỷ tức đến phát điên, mắt đỏ ngầu, chỉ tay vào mẫu thân mà chửi rủa: "Bà chờ đấy! Ta sẽ bảo phụ thân hưu bà! Không, hưu thê nhẹ nhàng cho bà quá, phải giáng làm thiếp rồi bán vào lầu xanh mới hả dạ!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com