Sống Lại Báo Thù Nhà Chồng

Chương 4



 

Tiếng gió rít gào cùng tiếng kêu la thảm thiết hòa lẫn vào nhau thật chói tai, nhưng mẫu thân lại gật gù hài lòng, như đang thưởng thức một bản nhạc du dương.

 

Những hạt thức ăn được rải xuống mặt nước, đàn cá tranh nhau lao lên đớp mồi. Mẫu thân mỉm cười dịu dàng: "Đừng vội, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi, từng người một."

 

Ta và mẫu thân lại cùng nhau đến Vinh An Đường. Dù biết rằng không cần phải sợ hãi nữa, nhưng khi đối diện với đôi mắt đầy oán độc kia, ta vẫn không khỏi rùng mình.

 

Những ký ức xưa cũ thật khó lòng phai nhòa. Chỉ cần sơ sẩy một chút là bị lôi gia pháp ra trị tội, bắt quỳ từ đường, bỏ đói... ngay cả hạ nhân trong phủ cũng sống sung sướng hơn mẫu tử ta.

 

Ta vẫn luôn thắc mắc, đã để ý đến thân phận của mẫu thân đến vậy, sao ngày ấy còn hạ mình đến rước bà về?

 

Hôm nay, mẫu thân khoác lên mình bộ xiêm y gấm Thục quý phái, trên tay đeo chiếc vòng ngọc huyết gà thượng hạng nhất trong kho.

 

Vốn dĩ, mẫu thân là một mỹ nhân, chỉ là cuộc sống tù túng trong phủ đã bào mòn đi vẻ rạng rỡ của nàng.

 

Ta rất thích dáng vẻ hiện tại của mẫu thân, nhưng Tổ mẫu chỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.

 

Dù sao thì gừng càng già càng cay, sau bài học lần trước, bà ấy không vội vàng gây sự với mẫu thân.

 

Bà ấy cứ để mặc mẫu tử ta ngồi đó, ngay cả một chén trà cũng không buồn rót.

 

Ngoài ba người chúng ta, cô mẫu cũng có mặt, nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, tao nhã nhấp từng ngụm nhỏ. Cô mẫu cũng chẳng phải hạng người dễ chịu gì, nàng ta thường xuyên trách móc mẫu thân quản lý phủ đệ chẳng ra thể thống gì.

 

Rõ ràng là khi gả đi, nàng ta cũng luôn bị gia phu chê trách, nhưng không dám phản kháng, bèn trút giận lên mẫu thân.

 

Toàn là người xấu cả!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thấy hai người kia im lặng, m.ô.n.g chưa kịp ấm chỗ, mẫu thân đã đứng dậy dắt ta muốn rời đi.

 

Cô mẫu thấy thế liền "bộp" một tiếng đặt mạnh chén trà xuống bàn: "Đây là lễ phép của đệ muội sao?"

 

Mẫu thân khẽ run người, quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ hoang mang: "Xin lỗi, là muội sai..."

 

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mẫu thân. Cô mẫu và Tổ mẫu thì nheo mắt lại, tỏ vẻ rất hài lòng với thái độ cúi đầu nhận lỗi của mẫu thân.

 

Tiếc rằng tất cả chúng ta đều đã nhầm. Giây tiếp theo, vẻ hoảng sợ trên mặt mẫu thân biến mất không dấu vết, như thể vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

 

"Đây đã là lần thứ sáu tỷ về nhà trong tháng này rồi. Đã gả đi rồi, ai lại cứ chạy về nhà sinh mẫu mãi thế? Là muội không hiểu lễ nghĩa. Muội sẽ bảo người ở cổng chặn tỷ lại, rồi phái người đến phủ Lý thông báo, để họ đến đón tỷ về."

 

Lời vừa dứt, sắc mặt cô mẫu liền tối sầm lại: "Ngươi đang uy h.i.ế.p ta?"

 

"Uy h.i.ế.p gì chứ."

 

Mẫu thân đang mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại tựa như một chiếc mặt nạ được vẽ ra, hoàn hảo đến lạnh lùng, không chút cảm xúc.

 

"Muội biết tỷ sống không hạnh phúc ở Lý gia, nên mới thường xuyên về đây. Tỷ đừng sợ, muội đã cho người đến Lý gia để đòi lại công bằng cho tỷ rồi. Những kẻ nào khiến tỷ đau lòng.. đều.. đáng.. chết."

 

Ngọn nến trên bàn bỗng phát ra những tiếng lách tách rợn người. Cô mẫu bị mẹ dọa cho phát khiếp, nàng ta lắp bắp từng chữ một cách khó nhọc: "Lâm Chiêu Tuyết, ngươi điên rồi sao..."

 

"Sao vậy ạ?" Mẫu thân khẽ nhếch môi, nghiêng đầu hỏi: "Có gì không ổn sao?"

 

Cô mẫu còn chưa kịp mắng nhiếc, người hầu đã hớt hải chạy vào báo rằng người Lý gia đã đến.

 

Đây là lần đầu tiên ta thấy cô mẫu mất hết vẻ cao sang, đôi tay nàng ta nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, run rẩy không ngừng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com