Sống Lại Báo Thù Nhà Chồng

Chương 7



 

Mẫu thân tỏ vẻ khó hiểu: "Mẫu thân đã là người nửa thân vùi xuống đất rồi, ăn ngon như vậy làm gì chứ? Phải biết thương yêu con cháu thì đến tuổi này, nên tự tìm một cái hố mà nằm xuống chờ c.h.ế.t rồi."

 

Nghe nói, tối đó Tổ mẫu tức giận đến nỗi không nuốt nổi một hạt cơm, rồi lại ngất lịm. Sau khi tỉnh dậy, Tổ mẫu liền tìm phụ thân khóc lóc kể lể, nào ngờ mẫu thân lại hành động nhanh hơn một bước.

 

Rõ ràng phụ thân vốn không ưa mẫu thân, nhưng giờ đây hai người lại có thể ngồi trò chuyện thâu đêm.

 

Bà ma ma được phái đi mời mẫu thân nóng ruột đến đổ mồ hôi đầm đìa cũng đành bó tay. Vì ngay cả khi Tổ mẫu đích thân đến, phụ thân cũng chỉ thản nhiên nói: "Con đang bận việc, Tuyết nương là một nữ nhân hiền lành, chắc chắn có hiểu lầm gì đó."

 

Rồi ông ấy vội vã cáo từ, trở về phòng để nghe mẫu thân tiếp tục kể những câu chuyện về Lục Cẩm Nguyên.

 

Tối đến, khi mẫu thân trở về, ta nằm trên giường, đầy hoài nghi hỏi: "Mẫu thân, người có thật sự quen biết mẫu thân của đại tỷ không?"

 

Mẫu thân ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt: "Nàng ấy là tài nữ nổi tiếng kinh thành, ai mà không biết chứ?"

 

Ta: "Vậy... vậy tại sao mẫu thân lại biết nhiều chuyện về bà ấy đến thế, còn nói hai người từng quen biết..."

 

Mẫu thân đứng dậy, tiến đến thân mật gõ nhẹ lên trán ta: "Đương nhiên là bịa đặt rồi. Người c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ còn có thể từ dưới mồ bò lên vạch mặt ta nói dối sao?"

 

Mẫu thân bắt đầu lui tới viện của phụ thân mỗi ngày, tuy không ở lại qua đêm, nhưng mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

 

Người hầu trong phủ đều xì xào bàn tán rằng phủ đệ sắp có biến, bắt đầu đua nhau lấy lòng mẫu tử ta.

 

Tổ mẫu thấy tình hình không ổn, bèn tìm mọi cách để phụ thân đồng ý đến Dung An Đường dùng bữa, hòng hàn gắn mối quan hệ mẫu tử.

 

Nào ngờ, phụ thân không chỉ đưa mẫu tử ta đi cùng, còn bảo người ta bày thêm một bộ bát đũa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Nguyên nương, hôm nay đều là những món nàng thích ăn đấy. Ta đã ngoan ngoãn nghe lời, không hề lãng phí, nàng có vui không?"

 

Tổ mẫu yêu quý Đại tỷ, không có nghĩa là bà ấy yêu quý Lục Cẩm Nguyên. Đặc biệt là việc phải ngồi ăn cơm cùng một nữ nhân đã c.h.ế.t từ nhiều năm trước khiến bà ấy ghê tởm đến mức không thể nuốt trôi nổi một miếng.

 

"Muốn cúng tế Nguyên nương thì ra trước bài vị mà cúng, người c.h.ế.t sao có thể ngồi ăn cơm cùng người sống, thật là xui xẻo!"

 

Bà ấy chỉ lo trút hết cơn bất mãn của mình, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu, vô tình đ.â.m trúng nỗi đau trong lòng phụ thân.

 

Phụ thân cũng chẳng buồn nể mặt Tổ mẫu, "ầm" một tiếng đứng dậy, phất áo bỏ đi: "Nếu mẫu thân không hoan nghênh con và Nguyên nương, vậy chúng con xin phép cáo từ!"

 

Nếu chỉ là thêm một bộ bát đũa thì cũng chẳng sao, nhưng dáng vẻ của mẫu thân khi đứng dậy rõ ràng như thể bên cạnh ông ấy còn có một người.

 

Trong màn đêm tĩnh mịch, phụ thân dịu dàng trò chuyện với khoảng không vô hình bên cạnh.

 

Tổ mẫu ngay lập tức kinh hãi tột độ, bà ấy trừng mắt nhìn chằm chằm cha: "Điên rồi, đúng là điên thật rồi!"

 

Từ hôm đó, khắp phủ bắt đầu xôn xao tin đồn phụ thân mắc chứng hoang tưởng. Ông ấy thường xuyên nói chuyện một mình với không khí, thậm chí còn yêu cầu hạ nhân hành lễ với Lục Cẩm Nguyên, người vốn dĩ không hề tồn tại.

 

Ta hỏi mẫu thân, liệu phụ thân có thật sự bị bệnh hay không. Bà trách yêu liếc nhìn ta: "Nhuận Nhi ngốc nghếch, con không nhận ra sao? Phụ thân con có bệnh trong lòng, nhưng không phải điên."

 

Ta: "Vậy phụ thân bị làm sao vậy ạ?"

 

Mẫu thân khẽ gõ lên trán ta, mỉm cười dịu dàng: "Đương nhiên là ta đã cho ông ấy uống thuốc rồi."

 

Thì ra, ngay từ cái ngày mẫu thân xé bỏ lớp mặt nạ với Đại tỷ, bà đã bắt đầu ra tay với phụ thân. Thảo nào, mười mấy năm nay, Đại tỷ tác oai tác quái mà vẫn bình yên vô sự, nhưng vào cái ngày hôm đó, lại bị phụ thân răn dạy một trận.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com