[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rồi một cuộc gọi vang lên, đám thanh niên trông có vẻ không mấy đàng hoàng kéo nhau đến, kề vai bá cổ.
Trong đó có cả Lý Tứ.
“Anh Chu, có gì dặn dò ạ?”
Một cậu thanh niên vừa xoa tay vừa hào hứng nói.
Chu Tịch đưa tay dài ra, hờ hững đặt trên lưng ghế sau lưng tôi, tay thả lỏng gần sát vai tôi.
Rất dễ khiến người khác có cảm giác như tôi đang được anh ấy choàng qua vai.
Anh nhìn tôi một cái, thần sắc có chút kiêu ngạo:
“Cậu muốn biết gì thì cứ hỏi bọn họ.”
Ánh mắt nóng rực của bọn họ cùng mùi rượu và t.h.u.ố.c lá trộn lẫn xung quanh tôi, khiến tôi có chút buồn nôn.
Thậm chí có khoảnh khắc nào đó, tôi thoáng thấy mơ hồ.
Đáng lẽ ra tôi nên ở trong khu giảng đường tràn ngập tiếng chim hót và hoa thơm mà học, tại sao lại phải chịu đựng thứ ô uế và thấp hèn này ở đây.
Tôi chỉ vào Lý Tứ, người trông có vẻ chẳng hứng thú gì, rồi mỉm cười nói:
“Tôi thấy hứng thú với cậu ta hơn.”
17
Cả quán im lặng hẳn đi, còn tôi ngả người ra sau, như vô tình tựa vào Chu Tịch.
Dù không nhìn hắn, tôi vẫn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên tai mình.
Hắn khẽ nói: “Về tôi, không có gì muốn hỏi à?”
Thấy tôi im lặng, hắn cười lạnh:
“Lý Tứ, chị Giang hỏi gì cậu thì trả lời đi.”
Lý Tứ lúc này mới nhìn tôi, vẫn với dáng người khom lưng quen thuộc và gương mặt có chút u ám.
Tôi thản nhiên nói: “Người này có vẻ không thích tôi lắm.”
Nghe vậy, có người khoác vai Lý Tứ, vỗ nhẹ hai cái như cảnh cáo, rồi cười bảo tôi:
"Cậu ta hôm qua thua bạc, còn mắc nợ nữa, tâm trạng không được tốt.
Đừng lo, dù thế nào cũng không trở mặt với anh em đâu, đúng không, Lý Tứ?"
Lý Tứ im lặng, ánh mắt vẫn ảm đạm.
Tôi nghiêng đầu ghé sát vào Chu Tịch, giọng đủ để tất cả đều nghe thấy:
“Bọn họ gọi cậu là anh Chu, vậy cậu có sẵn sàng dọn dẹp hậu quả cho họ không?”
Lý Tứ bỗng nhìn qua, ánh mắt lộ ra chút kỳ vọng, chờ đợi câu trả lời của Chu Tịch.
Chu Tịch không nói gì, nhưng một người em của hắn nhăn mày lên tiếng:
"Chị Giang, chị không biết anh Chu đã giúp cậu ta nhiều thế nào đâu, cứ cách ngày là cho mượn hai vạn, hai vạn. Anh em ở đây ai mà chưa bị cậu ta mượn tiền.”
“Cậu ta đúng là cái hố không đáy, mẹ thì sắp bệnh c.h.ế.t mà vẫn còn cờ bạc, tiền viện phí cũng là do anh Chu chi."
Tôi bật cười nhạt: “Anh Chu quả thực là giỏi giang.”
Chu Tịch nhạt giọng: “Chuyện này đừng xen vào, bẩn.”
Hắn vừa dứt lời, đám đàn em xung quanh liền đồng loạt huýt sáo trêu chọc.
Tôi gật đầu nhượng bộ, đứng dậy:
“Tôi đi nhà vệ sinh chút.”
Tôi băng qua hai khúc cua và một hành lang dài mới tìm được nhà vệ sinh nữ.
Vừa rửa tay xong bước ra, thì Lý Tứ đã đứng đợi ở cửa.