Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 30



Trong phòng, Cù Cẩm nhìn khuôn mặt giả dối của Dương Hạo, đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt, nàng hận không thể bằm thây hắn thành vạn đoạn, nhưng giờ phút này chỉ có thể nhịn.

Dương Hạo nhìn Cù Cẩm trang điểm tỉ mỉ, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, hắn ho khan một tiếng, vẫn là bộ dạng công tử nho nhã kia: "Cù cô nương, đã lâu không gặp."

Cù Cẩm lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề: "Dương công tử, ngươi đã mang mấy phong thư đó đến chưa?"

Dương Hạo đã đi đến bước đường này, cũng chẳng che giấu nữa, nói: "Tất nhiên là mang đến rồi, Cù cô nương đã mang đủ một ngàn lượng chưa?"

Cù Cẩm liếc mắt nhìn Trúc Thanh bên cạnh, Trúc Thanh mở hộp ra, Dương Hạo vừa nhìn, bên trong vàng bạc châu báu đều có đủ, hắn nhìn đến thẳng cả mắt.

Cù Cẩm thầm lắc đầu, kiếp trước sao nàng không nhìn ra hắn là loại người này, nàng lạnh lùng nói: "Dương công tử, ta không có một ngàn lượng bạc, nhưng cộng thêm số trang sức này chắc cũng đủ rồi, ngươi mau đưa mấy phong thư đó cho ta!"

Dương Hạo lấy phong thư ra đưa đến, Cù Cẩm mở từng phong một ra, sau khi xác định là đủ, liền nói: "Ngươi cầm hộp đi đi, Trúc Thanh, chúng ta đi." Cù Cẩm đã lấy được thư, nàng không muốn ở chung một chỗ với hắn thêm một khắc nào nữa, tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã có người gõ cửa, chỉ thấy một cái đầu tròn vo ló vào, cười nói: "Hai vị khách quan, thật ngại quá, quán chúng ta hôm nay có chút chuyện, phải đóng cửa sớm, hôm nay miễn phí toàn bộ, những vị khách đã thanh toán có thể đến chỗ chưởng quầy lấy lại bạc."

Dương Hạo nghe vậy mừng rỡ, vội vàng đáp: "Được, ta đi ngay." Nói xong, hắn chẳng khách khí chút nào cầm lấy hộp trên tay Trúc Thanh, rồi đi ra ngoài.

Cù Cẩm ra hiệu cho Trúc Thanh, Trúc Thanh hiểu ý vội vàng đi theo, lúc này Cù Cẩm mới chậm rãi cất phong thư vào tay áo, đi về phía cầu thang.

Tiêu Trình ngồi trong xe ngựa, nhìn bóng dáng kia từ trà lâu đi ra, nhìn gió thổi tung tấm vải che mặt, để lộ dung nhan xinh đẹp, nhìn nàng bước lên xe ngựa, ánh mắt hắn lạnh lẽo, cả người không một tia hơi ấm.

Nhất Thác nhìn theo xe ngựa đã đi xa, nói: "Chủ tử, hôm nay chúng ta còn đến Hầu phủ không?"

Tiêu Trình buông rèm xuống, thốt ra hai chữ: "Hồi cung."

.

Trong điện Trường Thụy, Tiêu Trình nằm nghiêng trên ghế quý phi, trên tay cầm một chiếc phi tiêu bằng đồng, ném về phía trước. Một tiểu thái giám đứng cách đó không xa run rẩy, nhưng hắn không dám lên tiếng, cắn chặt răng, nhìn phi tiêu bay qua đỉnh đầu, b.ắ.n bay quả lê trên đó xuống.

Công công An Minh vội vàng đặt một quả lê khác lên, Tiêu Trình lại thuận tay ném ra, quả lê bay thẳng ra ngoài, cứ như vậy vài lần, dọa tiểu thái giám kia ngất xỉu.

Tiêu Trình ném mạnh phi tiêu xuống đất, gân xanh trên tay nổi lên, giọng nói âm trầm như phát ra từ kẽ răng: "An Minh, truyền ý chỉ của ta, cách chức tiến sĩ Dương Hạo, để hắn cút khỏi kinh thành cho trẫm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



An Minh vội vàng chắp tay đáp: "Vâng, Hoàng thượng."

Tiêu Trình lúc này mới ngồi xuống, ngón tay thon dài trắng nõn xoa trán, ánh mắt sắc bén nhìn xuống, tại sao nàng không nhìn ra tâm tư xấu xa của tên kia, dám qua mặt hắn để gặp gỡ hắn, nàng nhớ nhung hắn đến vậy sao?

Vậy tại sao còn may y phục cho hắn, còn đưa đến tận Thái tử phủ, hắn bỗng nhiên cười lạnh, đúng vậy, đó là hắn yêu cầu nàng làm, nếu hắn không yêu cầu, e là nàng căn bản sẽ không làm.

Hắn không được nàng để tâm đến vậy sao, nàng cho rằng thiên hạ này chỉ có mình nàng là nữ tử sao? Cho rằng hắn không thể không có nàng sao? Hắn bỗng nhiên lấy túi thơm ra, hung hăng ném xuống đất.

.

Cù Cẩm nằm trên ghế mây, trên bàn trà nhỏ đặt một bình trà hoa, Trúc Thanh ôm một cái hộp bước vào từ ngoài, nói: "Tiểu thư, đã làm xong rồi, trang sức, bạc đều đủ cả, Dương công tử cũng bị dạy dỗ một trận, thật là hả giận."

Cù Cẩm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hôm nay mỗi người thưởng một lượng bạc."

Trúc Thanh cười hì hì nhìn Cù Cẩm: "Tiểu thư, vậy ngày mai ta xin nghỉ một hôm, ta muốn mua ít đồ, tiện thể về thăm mẫu thân."

"Được."

"Vâng, vậy ta đi lấy chút đồ ăn cho tiểu thư, cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi." Nói xong, Trúc Thanh đặt hộp sang một bên, đi ra ngoài.

Cù Cẩm ăn cơm trưa xong, cầm quyển sách, nằm trên ghế mây, yên tĩnh hưởng thụ thời gian nhàn nhã buổi trưa, nhưng thường ngày nàng rất dễ dàng đắm chìm vào trong sách, hôm nay lại có chút phân tâm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, Cù Cẩm đặt quyển sách xuống bàn, nàng đứng dậy duỗi lưng, chậm rãi bước ra khỏi phòng, nhìn tiểu viện vắng vẻ, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.

Hôm qua vị công công kia rõ ràng nói với nàng, hắn xử lý xong công vụ sẽ đến, chẳng lẽ là quá bận. Lúc này, Trúc Thanh từ xa chậm rãi đi tới, nàng sáng mắt lên, chờ Trúc Thanh lại gần.



Trúc Thanh nhìn Cù Cẩm ở phía xa, bước nhanh đến, nói: "Tiểu thư, người đã đói bụng chưa?"

Cù Cẩm nhìn Trúc Thanh: "Chỉ vậy thôi sao?"

Trúc Thanh khó hiểu: "Tiểu thư còn phân phó gì nữa sao?" Cù Cẩm cúi đầu lắc đầu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com