Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 34



Sau đó Thái thượng hoàng ban hôn, vi thần vốn tưởng rằng mọi chuyện đã qua, không ngờ mấy ngày trước Cù tiểu thư lại tìm đến vi thần, nói muốn gặp vi thần lần cuối, nếu không nàng ta sẽ tự sát, vi thần sợ nàng ta làm lớn chuyện, nên đã đồng ý gặp mặt, không ngờ lại bị Hoàng thượng biết được, thỉnh Hoàng thượng minh xét, mạng của thần không đáng kể, nhưng vi thần không muốn Hoàng thượng bị nàng ta lừa gạt."

Tay Tiêu Trình nắm chặt roi, hắn lạnh lùng nói: "Trẫm đã cho ngươi cơ hội." Dứt lời, roi trong tay vung lên.

Cơn giận dữ dồn nén bao ngày nay như trút hết vào roi này, Dương Hạo chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bị đánh, lại còn bị một người có quyền lực tuyệt đối như vậy đánh.

Mấy roi quất xuống, cho dù Dương Hạo là nam nhi bảy thước, cũng không nhịn được kêu lên thảm thiết, mấy thái giám canh giữ ở bên ngoài nghe mà trong lòng run sợ, giống như roi kia đánh vào người bọn họ.

Mà Dương Hạo là một thư sinh yếu đuối, làm sao có thể chịu được loại tra tấn này, hắn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, vi thần sai rồi, vi thần nói thật, xin Hoàng thượng tha cho vi thần lần này."

Tiêu Trình dừng động tác, lạnh lùng nhìn hắn. Dương Hạo kể lại đầu đuôi câu chuyện.



Tiêu Trình im lặng, thì ra là hắn đã hiểu lầm nàng, nàng chỉ bị tên trước mắt này ép buộc mà thôi, nhớ tới những ngày qua hắn luôn buồn bực, nhớ tới ngày hôm đó hắn đối xử với nàng như vậy, nhớ tới lúc nàng rời đi, vẻ mặt kia, hắn nhắm mắt lại.

"Chết tiệt!" Tiêu Trình siết chặt roi trong tay, hắn hung hăng quất vào người Dương Hạo, một màn hắn không muốn nhớ nhất lại hiện lên trong đầu, đôi mắt đỏ ngầu như muốn phát tiết, chung quanh không còn gì khác, chỉ còn lại một màu đỏ tươi.

Thái giám canh giữ ở cửa rụt cổ, tiếng kêu thảm thiết bên trong không dứt bên tai, không bao lâu, liền không còn tiếng động.

Tiêu Trình nhìn người trên mặt đất đã không còn hơi thở, lúc này mới hoàn hồn, hắn ném roi trong tay, lạnh lùng phân phó: "Vào đây xử lý."

Nghe thấy tiếng động, An công công dẫn theo hai tiểu thái giám đi vào, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc. An công công nhìn người m.á.u thịt be bét trên mặt đất, không khỏi rùng mình một cái, vị tân hoàng của bọn họ quả nhiên là người tàn nhẫn, mặt mũi bị đánh đến mức không nhìn ra hình dạng, trên người còn chỗ nào lành lặn.

An công công phất phất tay, người phía dưới bắt đầu dọn dẹp, hắn nhìn trên mặt, trên long bào của Tiêu Trình, đều dính máu, liền nói: "Hoàng thượng, người muốn tắm rửa thay y phục không?"

Tiêu Trình lại nói: "Chuẩn bị ngựa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nguyệt Mai uyển, Cù Cẩm ngồi trên ghế mây, ánh mắt có chút thất thần nhìn làn khói lượn lờ bay lên từ lư hương, không biết qua bao lâu, nàng mới hoàn hồn. Nhìn giỏ trúc đựng cuộn chỉ thêu bên cạnh, nàng vốn định thêu cho hắn một đôi giày, không khỏi thở dài một tiếng.

Là nữ nhân của Hoàng đế, nàng nên rộng lượng. Nhưng vì sao trong lòng lại luôn muốn có được người kia một cách trọn vẹn, là nàng quá tham lam sao? Nàng bỗng nhiên giật mình, từ khi nào nàng lại muốn trở thành người duy nhất trong lòng hắn. Nàng ngẩn người, cảm giác chua xót, ghen tuông ngày hôm qua dường như vẫn còn đọng lại, khiến nàng buồn bực, khó chịu. Bỗng nhiên nàng nhớ tới kiếp trước khi Dương Hạo nạp biểu muội làm thiếp, lúc đó nàng chỉ trách Dương Hạo bội ước, cũng không có cảm giác như lúc này.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Cù Cẩm vô thức nhìn ra, lại thấy Tiêu Trình, nàng chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, sau đó mới phản ứng kịp, hắn sao có thể tự tiện xông vào khuê phòng của nàng như vậy.

Tiêu Trình đi thẳng đến ôm nàng vào lòng, Cù Cẩm ngẩn người, vì sao tính tình của hắn lại khó đoán như vậy, hôm qua cưỡng hôn nàng, hôm nay lại ôm nàng, đang nghĩ ngợi, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn: "Ta g.i.ế.c người."

Cơ thể Cù Cẩm cứng đờ, hắn chạy tới đây chỉ là vì nói với nàng hắn g.i.ế.c người, hắn rốt cuộc có ý gì, muốn nàng thức thời một chút, trách nàng hôm qua lạnh nhạt với hắn sao?

Tiêu Trình cảm nhận được nàng cứng đờ trong lòng, liền buông nàng ra.

Cù Cẩm nhìn người trước mắt, trên người lấm tấm vết m.á.u đỏ tươi, khuôn mặt kia cũng nhiễm vài vệt đỏ thắm, cộng thêm khuôn mặt âm trầm kia, nàng đột nhiên nảy sinh một tia sợ hãi đối với hắn từ tận đáy lòng.

Tiêu Trình nhìn bộ dạng của nàng, thu liễm lệ khí trên người, trong mắt dần dần trở nên mềm mại: "Có phải ta dọa nàng rồi không?"

Cù Cẩm ngơ ngác lắc đầu, nàng rất muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết hỏi gì, cuối cùng chỉ đành cụp mắt xuống, trong thoáng chốc hai người trầm mặc.

Một lát sau, Tiêu Trình ôn nhu nói: "Ta tới có chút vội vàng, bất quá, bất quá là bởi vì ta nhớ nàng."

Cù Cẩm không khỏi ngước mắt nhìn về phía hắn, con ngươi của hắn giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, khiến người ta không dò ra đáy, nàng mím môi, nói: "Có phải huynh đối với mỗi cô nương đều nói như vậy hay không?"

"Sao nàng lại hỏi như vậy?" Tiêu Trình nhìn chằm chằm nàng.

Lông mi Cù Cẩm khẽ run, nói: "Vị cô nương ngày đó, huynh cũng sẽ nói với nàng ấy như vậy sao?"

Khóe miệng Tiêu Trình hơi hơi giương lên, nói: "Đó là cửu muội Tiêu Oánh của ta." Dứt lời, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt đẹp long lanh của nàng: "Ta chỉ nói với một mình nàng."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com