Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 37



Hôm sau, Tiêu Trình nắm tay Cù Cẩm đi dạo dưới hành lang. Tiếng gió rít gào bên tai, tòa nhà rất lớn, dường như Cù Cẩm chưa từng tới nơi này.

Tiêu Trình quay đầu nhìn nàng, thấy chóp mũi nàng ửng đỏ, bèn hỏi: "Lạnh không?"

"Cũng không lạnh lắm." Cù Cẩm hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?" "Đợi lát nữa nàng sẽ biết."

Không lâu sau, hai người đến một hang động. Cửa hang có một cánh cửa, Tiêu Trình mở cửa, hai người bước vào trong.

Vừa bước vào trong, Cù Cẩm đã cảm nhận được hơi ấm phả ra. Hang động rất lớn, được bài trí rất tinh xảo. Trên vách hang treo rất nhiều ngọn đèn lưu ly, mặt đất trải thảm nhung trắng dày, ở giữa đặt một chiếc giường lớn, trên bàn bày một chiếc bình bằng sứ trắng, cắm mấy nhành mai đỏ, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Trên bàn trà có một bộ ấm chén bằng sứ trắng, hoa văn tinh xảo. Trên bàn đặt một cây đàn cổ, bên cạnh là một quyển cầm phổ, phía xa là một chiếc giá sách lớn.

"Ta vô tình tìm được nơi này, phát hiện ra nó là một hang động ấm áp tự nhiên, nên muốn mỗi năm, cứ đến mùa đông sẽ đưa nàng tới đây ở một thời gian, nàng thấy thế nào?" Giọng nói của Tiêu Trình vang lên.

Đôi mắt Cù Cẩm long lanh như nước mùa thu, trong lòng không khỏi cảm động. Nàng cắn môi, muốn nói nàng thích nơi này, nhưng lại cảm thấy chưa đủ.

Tiêu Trình mỉm cười nói tiếp: "Thật ra, hôm nay là sinh thần của ta."

Cù Cẩm ngạc nhiên nhìn hắn. Thân là hoàng đế, lẽ ra phải tổ chức sinh thần thật long trọng, để khắp thiên hạ cùng chung vui mới phải, nhưng chợt nhớ tới, ngày hắn được sinh ra cũng chính là ngày hoàng hậu qua đời.

"Ban đầu, ta không định nói cho nàng biết, nhưng ta đột nhiên muốn một món quà."



Nghe vậy, không hiểu sao Cù Cẩm lại cảm thấy chạnh lòng. Nàng không chút do dự hỏi: "Chàng muốn gì?"

"Ta muốn nàng tự tay vẽ cho ta một bức chân dung."

Cù Cẩm mỉm cười. Cầm kỳ thi họa, nàng tinh thông nhất là vẽ tranh, nhưng nàng vẫn nói: "Nếu ta vẽ không đẹp, chàng đừng chê cười ta đấy."

Tiêu Trình khẽ "ừ" một tiếng.

Cù Cẩm đi đến bàn vẽ, trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ. Nàng mở giấy ra, chuẩn bị đâu ra đấy, sau đó mới nhìn Tiêu Trình.

Lúc này, hắn đã cởi áo choàng, bên trong là một bộ trường bào màu trắng. Hắn đang nằm nghiêng trên tấm thảm nhung trắng, dùng khuỷu tay chống đầu, mái tóc đen xõa xuống. Thì ra, khi buông tóc xuống, trông hắn lại có chút yêu mị. Cù Cẩm nhìn hắn, nhất thời ngây người.

Tiêu Trình khẽ "ừ" một tiếng, hỏi: "Có gì không ổn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cù Cẩm lắc đầu. Tiêu Trình nói: "Nàng vẽ một nửa bên trái, còn một nửa bên phải để trống, ta sẽ tự vẽ."

Cù Cẩm khẽ giật mình, sau đó tập trung tinh thần vẽ. Hai canh giờ sau, nàng đặt bút vẽ xuống, bởi vì Tiêu Trình đã ngủ thiếp đi.

Nàng nhẹ nhàng bước tới, lấy chăn đắp cho hắn, sau đó chui vào trong chăn, chăm chú nhìn ngắm lông mày, đôi mắt, sống mũi của hắn.

Một lúc sau, Cù Cẩm lại chui ra khỏi chăn, tiếp tục tỉ mỉ tô vẽ bức tranh. Lại một canh giờ nữa trôi qua, cuối cùng nàng cũng vẽ xong, thở phào nhẹ nhõm, không biết hắn có thích bức tranh này không.

Nàng lại nhìn Tiêu Trình, do dự một chút, rồi lại chui vào trong chăn. Trong chăn rất ấm áp, nàng nhìn hắn, không nhịn được mà hôn nhẹ lên môi hắn. Đột nhiên, nàng bị một đôi tay ôm chặt, hắn cắn nhẹ lên môi nàng, hơi đau một chút.

Lúc này, Tiêu Trình mở mắt ra, như muốn trừng phạt, lại cắn nhẹ lên môi nàng một cái, sau đó luồn lưỡi vào miệng nàng.

Tiêu Trình ôm chặt eo nàng, Cù Cẩm cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực, nàng nhắm chặt mắt lại. Trong hang động như nóng lên.



Một lúc lâu sau, Cù Cẩm mới đẩy hắn ra: "Đau."

Tiêu Trình hít sâu một hơi, buông nàng ra, trong người dâng lên một luồng nhiệt nóng. Hắn cố gắng kìm nén, hỏi: "Nàng vẽ xong rồi sao?"

Cù Cẩm khẽ "ừ" một tiếng, sau đó đứng dậy.

Hai người đi đến bàn vẽ, Tiêu Trình nhìn bức tranh, mỉm cười: "Thì ra, trong lòng nàng, ta trông như vậy sao? Rất đẹp."

Cù Cẩm nói: "Đây không phải là chàng sao?"

Lúc này, có tiếng gõ cửa, Tiêu Trình đi tới mở cửa.

Mấy cung nữ bưng hộp thức ăn đi vào. Lúc này đã đến giờ dùng bữa tối, các nàng bày biện thức ăn xong, sau đó lui ra ngoài.

Nhìn mấy món ăn trên bàn, Cù Cẩm hỏi: "Hôm nay không có dược thiện sao?"

"Hôm qua ta đã hỏi thái y, không cần ngày nào cũng uống, thỉnh thoảng uống một chút là được." Tiêu Trình đáp.

Cù Cẩm "ồ" một tiếng, nếm thử mấy món, thấy rất ngon miệng, bèn ăn một chút.

Vài canh giờ sau, Cù Cẩm ngủ thiếp đi. Tiêu Trình đặt bút vẽ xuống, nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng. Nhìn nàng ngủ ngon lành, hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó đi đến bàn vẽ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com