"Không, không có gì, là thoại bản g.i.ế.c thời gian lúc bình thường thôi." Cù Cẩm ấp úng nói.
Tiêu Trình đi tới, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt nàng: "Sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"
"Ta, ta trang điểm." Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay hắn khiến nàng run lên, nghĩ đến quyển sách vừa rồi, mặt nàng lại nóng lên.
Tiêu Trình mỉm cười, nắm tay nàng đi về phía bàn, trên bàn bày hai chén ngọc bích, hắn cầm hai chén lên, đưa một chén cho nàng. Nàng nhận lấy chén, nhìn hắn, đôi mắt đen sâu của hắn cũng đang nhìn nàng.
Tim nàng đập nhanh lên, cánh tay hai người quấn quýt, giống như hai dây leo quấn vào nhau.
Hắn đặt chén rượu xuống, gỡ phượng trâm trên đầu nàng xuống, rồi đột nhiên bế nàng lên, tắt hết đèn trong phòng, sau đó đi về phía chiếc giường hỉ rộng lớn.
Bóng tối đột ngột ập đến khiến nàng có chút căng thẳng, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất gần của hai người, Cù Cẩm cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng hắn đặt nàng xuống giường, ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, không thể giúp nàng nhìn rõ mặt hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả trên mặt nàng, hơi thở càng ngày càng gần, nàng bất động, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn dùng đầu lưỡi li.ếm nhẹ lên môi trên của nàng, nhẹ nhàng phác họa dọc theo đường cong đôi môi, rồi lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn.
Hơi thở càng ngày càng nóng bỏng phả trên mặt nàng, Cù Cẩm cảm thấy toàn thân tê dại, môi lưỡi hắn mạnh mẽ chiếm lấy môi nàng, dây dưa quấn quýt, khuấy đảo lưỡi nàng.
Mắt nàng mờ đi, trong miệng tràn ngập hơi thở của hắn, toàn thân nàng căng cứng, cảm giác tê dại lan ra từ đầu lưỡi, lan đến tứ chi.
Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, cố ý phả hơi thở nóng bỏng vào tai nàng.
Toàn thân nàng run rẩy, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, hắn áp sát tai nàng, khàn giọng nói: "Được không?"
Giọng nói trầm ấm như có ma lực, đánh thẳng vào tim nàng.
Hắn lại hôn lên môi nàng, không còn là nụ hôn nhẹ nhàng, mà giống như muốn nuốt trọn nàng vào bụng, bá đạo và mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng như rơi vào tấm lưới tình do hắn dệt nên, mọi giác quan đều như được phóng đại, đầu óc quay cuồng, nàng quên mất mình đang ở đâu, quên mất tất cả.
.
Tiêu Trình từ phía sau ôm chặt nàng vào lòng, Cù Cẩm cảm nhận được cơ thể nóng bỏng phía sau, nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra, trong lòng nàng bỗng có chút hoảng hốt.
Tiêu Trình khẽ cắn vành tai nàng, giọng nói khàn khàn: "Nàng có đau không?"
Cù Cẩm khẽ ừ một tiếng, Tiêu Trình xoay người nàng lại, hôn nhẹ lên trán nàng, nụ hôn nhẹ nhàng dọc theo mắt, mũi, vành tai, cuối cùng dừng lại trên môi nàng, một lúc lâu sau hắn mới kiềm chế buông nàng ra, lại ôm chặt nàng vào lòng.
Nàng vô thức ôm lấy eo hắn, bỗng nhiên sờ thấy một vết sẹo dài, giống như... giống như bị roi quất, nàng vội vàng rụt tay lại.
Tiêu Trình sững người, tay hắn vô thức nắm chặt, một lúc sau, hắn đứng dậy mặc áo vào, rồi lại ôm nàng vào lòng.
Cù Cẩm yên lặng nằm trong lòng hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, nàng nghĩ nếu có một ngày hắn không còn để ý đến những vết sẹo này nữa, nói cho nàng biết lai lịch của chúng, có phải đó chính là ngày hắn buông bỏ mọi thứ hay không.
Nàng khẽ cong môi, hy vọng ngày đó đến sớm hơn, nàng mơ màng nghĩ, mí mắt nặng trĩu, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm khuya thanh vắng, Tiêu Trình lặng lẽ ôm nàng, cảm nhận nhịp thở đều đều của nàng, trái tim hắn chưa bao giờ bình yên đến vậy, nàng nói đúng, quá khứ hãy để nó trôi qua đi!
.
Sáng sớm hôm sau, Cù Cẩm khẽ mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, trước mắt là gương mặt tuấn mỹ như ngọc, đường quai hàm sắc nét, đôi mắt đen lánh ẩn chứa vài phần dịu dàng.
Tiêu Trình khẽ nói: "Nàng ngủ ngon không?"
Cù Cẩm khẽ ừ một tiếng, còn chưa thích ứng, theo bản năng muốn lùi về phía sau.
Tiêu Trình lại đưa tay kéo nàng lại, ôm chặt nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng.