Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 59



Trên sàn nhà là một mảnh hỗn độn, mấy tên gia nô bị dẫm dưới chân, không thể động đậy, công tử mặc cẩm y kinh hoàng đứng dậy, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào Tiêu Trình: "Ở huyện Vô Sơn này, chưa có ai dám đánh ta, các ngươi đừng hòng bước ra khỏi đây."

"Ồ, thật sao?" Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiêu Trình lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, hàn khí trong mắt càng lúc càng đậm, cuối cùng hóa thành sát khí.

Công tử mặc cẩm y bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, không biết tên tiểu tử này là người phương nào, tuy ăn mặc bình thường, nhưng khí chất toát ra lại khiến người khác không khỏi sợ hãi, còn có mấy tên thuộc hạ của hắn ta, thân thủ bất phàm, nhất là tên có vết sẹo trên mặt kia, lúc này mà còn cứng đầu, e là sẽ chịu thiệt.

"Thả người của ta ra, hôm nay, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Giọng điệu rõ ràng đã yếu thế hơn rất nhiều.

Tiêu Trình cười lạnh một tiếng, một lúc lâu sau mới phất tay, mấy tên gia nô vội vàng bò dậy, lăn lộn chạy ra khỏi quán trọ.

Nhất Thác chắp tay nói: "Thuộc hạ tới chậm, xin chủ tử trách phạt."

Tiêu Trình nói: "Dọn dẹp nơi này đi, thuê vài gian phòng, bảo người mang thức ăn lên phòng."

"Vâng, chủ tử." Nhất Thác lấy ra một túi bạc, đặt lên quầy: "Chưởng quầy, làm phiền ngươi dọn cho chúng ta mấy gian phòng thượng hạng."

Chưởng quầy run rẩy đứng dậy, nhìn thấy vết sẹo trên mặt Nhất Thác, trong lòng run lên bần bật, lắp bắp nói: "Xin hỏi công tử muốn mấy gian phòng ạ?"

Nhất Thác giơ năm ngón tay, sau đó ném túi tiền lên quầy.

Chưởng quầy sờ túi tiền, số bạc này còn nhiều hơn cả giá của năm gian phòng thượng hạng, hắn ta nhìn bàn ghế trong đại sảnh bị đập nát, sau đó nhìn sang Tiêu Trình và Cù Cẩm ăn mặc giản dị kia, hóa ra những người này mới là người thực sự giàu có.

"Được, xin khách quan chờ một lát." Chưởng quầy cung kính nói xong, vội vàng đi chuẩn bị.

.

Món ăn của quán trọ này rất ngon, Cù Cẩm ăn hết một bát cơm lớn mới chịu đặt đũa xuống.

Tiêu Trình hỏi: "Nàng muốn ăn thêm bát nữa không?" Cù Cẩm lắc đầu: "Không cần đâu, ta no rồi."

Tiêu Trình đặt chén trà trong tay xuống, nhìn nàng chăm chú, nàng không trang điểm, nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục, khó trách tên công tử kia lại như vậy, e rằng không một nam nhân nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng.

Cù Cẩm bị hắn nhìn chằm chằm, theo bản năng cúi đầu, tuy rằng hai người đã có da thịt hoan ái, nhưng bị hắn nhìn như vậy, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Lại đây." Tiêu Trình trầm giọng nói.

Cù Cẩm khó hiểu, bước tới, hắn kéo nhẹ một cái, nàng đã ngồi gọn trên đùi hắn. "Tiểu yêu tinh." Tiêu Trình khàn giọng nói bên tai nàng.

Cù Cẩm vốn là người không biết cách "thả thính" người khác, nàng bỗng nhớ tới lời của hai nha hoàn ở kiếp trước, bọn họ nói nam nhân đều thích nữ tử chủ động, nàng nghĩ ngợi một lúc, ngập ngừng nói: "Ta..."

"Nàng nói đi." Tiêu Trình nhìn đôi gò má ửng đỏ của nàng, ghé sát tai nàng, dụ dỗ.

Cù Cẩm liền nói nhỏ bên tai hắn một câu, Tiêu Trình nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói một câu.

Cù Cẩm lập tức cúi đầu, gò má ửng đỏ, vành tai cũng đỏ bừng. Tiêu Trình nâng cằm nàng lên, dùng ngón tay cái miết nhẹ, sau đó cúi xuống hôn lên môi nàng.

Cốc cốc cốc! Bỗng nhiên có người gõ cửa, hai người đều giật mình.



"Chuyện gì?" Giọng điệu mang theo chút không vui, sau đó lại tiếp tục hôn nàng, Cù Cẩm đẩy hắn ra, mềm nhũn dựa vào người hắn.

"Chủ tử, Trần tri huyện cầu kiến." Giọng nói trầm ổn của Nhất Thác vang lên bên ngoài.

Tiêu Trình đặt nàng xuống ghế, nói: "Ta đi một lát sẽ quay lại, nàng ngoan ngoãn đợi ta ở đây." Giọng điệu mang theo vài phần cưng chiều.

Cù Cẩm gật đầu, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, Tiêu Trình dùng ngón tay miết nhẹ lên làn da mềm mại của nàng, đáy mắt tối sầm lại, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhất Thác nhìn bóng lưng Tiêu Trình, dường như cảm nhận được sát khí, hắn suy nghĩ một chút, rồi vội vàng đuổi theo.

Tiêu Trình bỗng dừng bước, lạnh lùng hỏi: "Đã bố trí người xung quanh đây chưa?"

"Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không ai có thể đến gần nương nương." Nhất Thác đáp.

Nghe vậy, Tiêu Trình mới tiếp tục bước ra ngoài, bên ngoài quán trọ, Trần tri huyện mặc một bộ thường phục màu tím sẫm, đang đứng ngồi không yên.

Nửa canh giờ trước, một nam tử có vết sẹo trên mặt đến tìm hắn, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, hắn ta sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, đó là lệnh bài của đương kim thánh thượng. Hắn nằm mơ cũng không ngờ hoàng thượng lại ghé thăm nơi hẻo lánh này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com