Cù Cẩm nhìn, người này eo quá nhỏ, người kia lại quá gầy, vòng eo nhỏ như vậy, liệu có chịu nổi huynh trưởng hay không? Nàng lại lắc đầu.
An Minh chỉ vào bức tranh cuối cùng, nói: "Nương nương, vị này là Triệu cô nương, thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung."
An Minh không giới thiệu nhiều, hoàng thượng phân phó hắn tìm các tiểu thư khuê các đoan trang trong kinh thành, vị cô nương này đúng là vạn người mới chọn được một, chỉ là tính tình có chút hoang dã.
Cù Cẩm nhìn kỹ bức tranh hơn một chút, tuy chỉ là tranh vẽ, nhưng vị cô nương này mặc trên người bộ hồng y cưỡi ngựa, toát lên vẻ anh khí, đôi mắt sáng ngời, linh động như muốn bay ra khỏi bức tranh.
Huynh trưởng sẽ thích nữ tử như vậy sao? Nghĩ đến kiếp trước, huynh trưởng mãi không tìm được người tâm đầu ý hợp, nàng không khỏi thở dài.
An Minh thấy Cù Cẩm nhìn bức tranh cuối cùng lâu như vậy, có lẽ là vừa ý vị cô nương này rồi, thật ra lúc đầu hắn cũng không ôm hy vọng gì, nhưng nghĩ kỹ lại, hắn hiểu vì sao nương nương lại chọn vị cô nương này.
Huynh trưởng của nương nương là người thô lỗ, có lẽ vị cô nương này mới là người thích hợp nhất.
"Nương nương, người thấy vị cô nương này thế nào ạ?" An Minh hỏi. Cù Cẩm gật đầu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chọn nàng ấy đi." "Được ạ!" An Minh cười đáp, sau đó dẫn đám người lui xuống.
Tiêu Trình ôm nàng vào lòng: "Nàng nói gì vậy, lo chuyện hôn sự cho huynh trưởng là chuyện nên làm."
.
Nửa tháng sau, tại Từ Ninh cung, Thái hoàng thái hậu ngồi ở vị trí chủ vị, bà nhìn Tiêu Trình, chậm rãi nói: "Lần này hoàng thượng tự ý mang hoàng hậu xuất cung là không ổn, hoàng hậu là chủ mẫu của hậu cung, càng phải tuân thủ quy củ, nàng ta không những không tuân thủ, mà còn không khuyên can hoàng thượng, thật không ra dáng hoàng hậu chút nào."
"Hoàng tổ mẫu, lần này tôn nhi xuất cung là có chuyện quan trọng, thuận tiện đưa hoàng hậu đi cùng, mong hoàng tổ mẫu đừng hiểu lầm hoàng hậu." Tiêu Trình nói.
"Hoàng thượng có chuyện gì quan trọng mà nhất định phải mang theo hoàng hậu bên cạnh?" Giọng điệu Thái hoàng thái hậu mang theo vài phần tức giận.
Tiêu Trình im lặng, không muốn giải thích thêm.
Thái hoàng thái hậu nhìn cháu trai, thở dài một tiếng, nói: "Hoàng thượng, làm tổ mẫu, ta vốn không muốn nói, nhưng không thể không nói, bất hiếu có ba, vô hậu vi đại, hoàng thượng nên lấy việc truyền thừa tông đường làm trọng, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, chứ không phải ngày ngày chỉ lo dẫn hoàng hậu ra ngoài vui chơi, làm vậy còn ra thể thống gì nữa. Hoàng hậu cũng quá hồ đồ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hoàng tổ mẫu, là tôn nhi muốn dẫn hoàng hậu xuất cung, cũng là vì tôn nhi muốn nàng ấy đi cùng, mong hoàng tổ mẫu thông cảm."
Thái hoàng thái hậu biết nói nhiều cũng vô ích, bà chuyển chủ đề: "Hoàng hậu vào cung cũng gần một năm rồi, nhưng bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, ta đã hỏi qua Ninh thái y, thể hàn, cả đời này rất khó mang thai. Chỉ cần hoàng thượng chịu nạp phi, sinh cho ta một đứa chắt, ta sẽ không xen vào chuyện của hoàng thượng nữa."
Tiêu Trình im lặng một lúc lâu mới nói: "Hoàng tổ mẫu, chuyện này tôn nhi tự có sắp xếp, mong hoàng tổ mẫu đừng nhúng tay vào chuyện của tôn nhi." Giọng nói của hắn mang theo uy nghiêm của bậc đế vương.
"Nếu hoàng tổ mẫu không còn chuyện gì nữa, tôn nhi xin cáo lui, tôn nhi còn một số tấu chương cần phải phê duyệt." Nói xong, Tiêu Trình đứng dậy.
"Khoan đã!" Thái hoàng thái hậu lên tiếng.
"Hoàng thượng, những lời tổ mẫu nói đều là vì muốn tốt cho con, nếu hôm nay con nhất quyết không nghe lời ta, vậy ta không còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông nữa, ta sẽ đập đầu c.h.ế.t ở đây, để các vị tổ tiên chứng giám, cũng không làm hoàng thượng mất mặt nữa." Thái hoàng thái hậu lấy uy nghiêm của trưởng bối ra để uy h.i.ế.p Tiêu Trình.
Tiêu Trình ngồi xuống, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy chén trà ngon ngọt ngày thường, hôm nay lại đắng ngắt.
Hoàng tổ mẫu là người có cá tính mạnh mẽ, nghe nói lúc trẻ bà rất thích cưỡi ngựa, bà giống như một con tuấn mã vậy, người thường không ai thuần phục được. Cho nên, bà luôn luôn nói một là một, hai là hai, chỉ cần bà nói ra, nhất định sẽ làm.
Tiêu Trình uống cạn chén trà, nuốt xuống cổ họng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chỉ muốn có một mình nàng, hắn nhíu mày, hai người im lặng giằng co.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng váng, hắn lắc đầu, cảm giác choáng váng càng lúc càng rõ ràng, chẳng lẽ là trà có vấn đề?
Hắn nhìn Thái hoàng thái hậu, nhưng trước mắt lại mờ mịt, không nhìn rõ, không ngờ hoàng tổ mẫu lại dám tính kế hắn.
.
Sáng sớm hôm sau, Cù Cẩm mặc một bộ váy màu hồng phấn, ngồi trước bàn trang điểm, Trúc Thanh cầm mấy cây trâm cài, lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn một cây trâm hoa mai màu hồng phấn cài lên tóc cho nàng.
Trúc Thanh nhìn nàng qua gương đồng, nói: "Hay là trang điểm cho nương nương một chút, dạo gần đây sắc mặt người nhợt nhạt quá."
Cù Cẩm nghĩ, có lẽ là do nàng ăn ít, thai nhi trong bụng cần hấp thụ dinh dưỡng, cho nên sắc mặt nàng mới nhợt nhạt như vậy, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mặt, cười nói: "Không sao, hôm nay ra ngoài đi dạo, phơi nắng một chút là được rồi, trang điểm phiền phức lắm, dạo này ta cũng hơi mệt, thôi khỏi trang điểm vậy."
"Được rồi! Chỉ là dung mạo của nương nương thế này vẫn quá đỗi giản dị, ngay cả tiểu thư nhà thường dân cũng chẳng ai thanh nhã đến vậy." Tuy rằng nương nương cho dù không chưng diện cũng đã hơn hẳn các tiểu thư khuê các khác, nhưng nàng vẫn thích nhìn nương nương ăn diện lộng lẫy hơn.
Cù Cẩm khẽ đưa tay chạm lên bụng, hiện giờ trong bụng đang mang thai nhi, nàng làm sao có thể trang điểm được.