Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 8



Lúc này, trong đình rất náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười nói vui vẻ.

Cù Cẩm đứng bên này cầu đã thấy tổ mẫu đang cười đến không khép miệng được, mẫu thân nàng cũng đang lấy khăn che miệng cười, bên cạnh còn có ca ca và vị Thái tử kia, chắc hẳn đang kể chuyện gì thú vị. Một màn này thật hài hòa và đẹp đẽ, Cù Cẩm không nhịn được cong môi cười. Ca ca vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng vẫy tay gọi.

Cù Cẩm vừa đáp lời vừa bước tới, hỏi: “Tổ mẫu, chuyện gì mà khiến người vui như vậy? Cẩm Nhi còn chưa vào đến sân đã nghe thấy tiếng cười của người rồi.”

Lão phu nhân mặt mày hồng hào, cười đến mức thở không ra hơi. Cù Minh ở bên cạnh lên tiếng: “Muội muội, Thái tử đang kể chuyện thú vị ở Linh Châu. Tổ mẫu ít khi được nghe, nên cảm thấy rất thú vị.”

Cù Cẩm theo bản năng nhìn về phía Tiêu Trình, vừa vặn chạm phải đôi đồng tử đen láy như mực kia. Cù Cẩm sững người, vội vàng dời mắt đi.

Lúc này, lão phu nhân mới lấy lại hơi thở, hiền từ nói: “Ta còn chưa ngủ trưa đâu, các con cứ tự nhiên trò chuyện đi.” Nói xong, bà lão được nha hoàn bên cạnh dìu vào phòng.



Chỉ trong chốc lát, Lưu thị và Cù Minh cũng không biết đã đi đâu, trong đình chỉ còn lại Cù Cẩm và Tiêu Trình. Cù Cẩm nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, cách làm của người nhà nàng cũng quá lộ liễu.

“Nghe nói thêu thùa của muội rất xuất chúng, có thể thêu cho ta một bộ y phục được không?” Tiêu Trình lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Cù Cẩm vội vàng đáp: “Thái tử quá khen, Cẩm Nhi chỉ là lúc nhàn rỗi thêu chơi thôi, chỉ mong Thái tử đừng chê Cẩm Nhi vụng tay.”

“Sau này gọi ta là A Trình là được, cũng đừng tự xưng là ‘Cẩm Nhi’ nữa, thoải mái một chút đi.”

Cù Cẩm gật đầu, đột nhiên cảm thấy vị Thái tử này cũng không khó gần như lời đồn, chỉ là đối với nàng mà nói, hiện tại hắn cũng chỉ là một người xa lạ, đột nhiên muốn nàng gọi thẳng tên hắn, thật sự có chút khó khăn. Nhưng nàng vẫn cố gắng hỏi: “A… A… A Trình thích y phục kiểu gì?”

Khóe môi Tiêu Trình hiện lên ý cười, nói: “A Cẩm cứ tự mình quyết định là được, ta đều thích.”

Hình như chưa từng có ai gọi nàng là “A Cẩm”, Cù Cẩm ngẩn người, sau đó ừ một tiếng, lại không biết nên nói gì nữa.

“Vậy A Cẩm thêu cho ta một bộ vào tháng sau nhé!” Tiêu Trình đột nhiên nói.

Cù Cẩm nghi ngờ nhìn hắn, còn chưa kịp hỏi, Tiêu Trình đã nói tiếp: “Tháng sau là sinh thần của Hoàng tổ mẫu, A Cẩm thêu tặng Hoàng tổ mẫu một bức tranh mẫu đơn phượng hoàng làm quà mừng thọ được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cù Cẩm âm thầm than thở, xem ra mấy tháng tới nàng sẽ rất bận rộn, số sách mới mua kia chỉ có thể gác lại một bên. Hơn nữa còn phải vào cung nữa, haiz, sao đầu nàng lại đau thế này?

“Có chỗ nào không ổn sao? Hay là muội có việc bận, hay là quá mệt? Nếu vậy thì đổi sang thứ khác.” Tiêu Trình nói.

“Ồ, không có gì, mẫu đơn phượng hoàng rất tốt, rất tốt. Ta chỉ đang nghĩ xem nên dùng loại chỉ thêu nào để thể hiện được vẻ đẹp phú quý, đoan trang, cao quý của hoa mẫu đơn.”

“Trong vườn của Hoàng tổ mẫu trồng rất nhiều loại mẫu đơn, mỗi khi hoa nở rộ, cả khu vườn đều tràn ngập sắc màu, bông nào cũng muốn khoe sắc. Muội cứ từ từ nghĩ, chúng ta đi dạo bên kia một lát nhé!” Tiêu Trình nói xong liền đứng dậy, đi về phía con đường lát đá cuội bên hồ sen.

Cù Cẩm ngẩng đầu nhìn theo, nam tử mặc bạch y như tuyết, cử chỉ nho nhã, bóng lưng thẳng tắp, quả thật rất đẹp mắt.

Cù Cẩm thầm nghĩ, nếu không phải là chiếc túi thơm kia, có lẽ bọn họ sẽ chẳng bao giờ gặp nhau, và nàng cũng sẽ không biết vị Thái tử cao ngạo này lại chu đáo như vậy. Không chỉ tặng Phật Quan âm cho tổ mẫu, mà còn nói cho nàng biết Hoàng thái hậu thích hoa mẫu đơn, thật ra là một người ngoài lạnh trong nóng. Nghĩ đến Dương Hạo, ngoài việc nhờ vả người nhà nàng, hắn ta có bao giờ tặng quà gì cho họ đâu?

“Đi thôi.” Giọng nói của Tiêu Trình thật êm tai.

Cù Cẩm hoàn hồn, bước nhanh theo hắn. Hai người sóng bước bên nhau, trong sân thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót. Cù Cẩm lên tiếng: “Nghe nói Linh Châu sơn thủy hữu tình, địa linh nhân kiệt, sản sinh ra rất nhiều tài tử giai nhân. A Trình đến Linh Châu là vì công việc sao?”

“Không phải, ngoại tổ phụ ta là người Linh Châu, có dịp ta sẽ dẫn muội đến đó.”

Cù Cẩm ừ một tiếng, nhìn sang bên cạnh. Sống mũi của hắn cao thẳng, đuôi mắt hơi xếch, ngũ quan sắc nét, e rằng cả vườn mẫu đơn kia cũng không sánh bằng dung mạo của hắn!

Tiêu Trình quay đầu lại, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Bình thường A Cẩm cũng nhìn chằm chằm người khác như vậy sao?”

Cù Cẩm ngượng ngùng đỏ mặt.

“Hay là ta đặc biệt được muội để mắt tới?” Ánh mắt Tiêu Trình nhìn Cù Cẩm chằm chằm.

Cù Cẩm càng thêm lúng túng, ấp úng nói: “Ta…”

Tiêu Trình hỏi thẳng: “A Cẩm thích tướng mạo như ta sao?”

Cù Cẩm ngây người, nửa ngày sau mới ấp úng nói: “Lang quân tuấn tú, ai mà chẳng thích.”

Nụ cười trên môi Tiêu Trình càng thêm rạng rỡ. Hắn ghé sát vào tai Cù Cẩm, thấp giọng nói…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com