Cù Cẩm suy nghĩ một chút rồi nói: "Trúc Thanh, ta chỉ là đói bụng nên mới ngất xỉu thôi, muội đỡ ta dậy dùng chút gì đi! Không cần phải kinh động đến Ninh thái y đâu."
"Như vậy sao được, phải để Ninh thái y xem qua, Trúc Thanh mới yên tâm."
Cù Cẩm giả vờ tức giận nói: "Trúc Thanh, để ta yên tĩnh một chút đi, tất cả lui ra ngoài hết cho ta."
"Nhưng mà nương nương..." Cho dù trong lòng khó chịu thì cũng không thể lấy thân thể của mình ra để trút giận như vậy! Trúc Thanh muốn nói lại thôi.
Cù Cẩm phất tay, không muốn nói thêm gì nữa, đợi mọi người lui ra ngoài, nàng mới chậm rãi ngồi dậy, múc một bát canh gà đầy rồi từ từ uống.
Uống canh xong, nàng cầm lấy quyển sách về y thuật, vừa xoa bóp huyệt đạo trên chân vừa suy nghĩ, kỳ thật trong lòng nàng có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều điều nghi ngờ.
Nàng nghi ngờ bản thân làm như vậy có ý nghĩa gì, nghi ngờ liệu bọn họ có còn tương lai hay không? Nàng thích hắn, chính vì thích hắn nên mới để tâm như vậy, cũng chính vì để tâm nên mới càng thêm đau khổ.
Nếu như không thích hắn nhiều như vậy thì đã không đến mức này, sẽ không vì mang thai mà lo lắng, sẽ không vì hắn mà đau lòng, chỉ có hai chữ "để tâm" mới có thể khiến bản thân mình bị tổn thương.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, đặt quyển sách sang một bên rồi nằm xuống, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
.
[A Cẩm, ta nhớ nàng, nàng tha thứ cho ta được không? Ta thật sự không thể sống thiếu nàng, nếu nàng không tin, ta lấy tim ra cho nàng xem.] Nói xong Tiêu Trình liền đưa tay đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c mình, một trái tim nhuốm đầy m.á.u tươi được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.
[A Cẩm, nàng xem, trái tim ta tràn đầy hình bóng của nàng.]
Cù Cẩm bỗng nhiên mở to mắt, nàng hít sâu vài hơi, thì ra là mơ, may quá, chỉ là mơ thôi! Nhưng ngay sau đó ý thức của nàng lại trở nên mơ hồ, nàng muốn giãy giụa tỉnh dậy nhưng lại giống như rơi vào vực sâu không đáy.
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai nàng [A Cẩm, đừng phớt lờ ta được không? Ta cũng khó chịu như nàng vậy, ta cũng chỉ là một người bình thường, một người bình thường yêu nàng, nếu nàng không tin, ta sẽ m.ó.c t.i.m ra cho nàng xem.]
Đừng! Đừng mà! Chàng đừng như vậy! [Vậy nàng mở mắt ra nhìn ta đi.]
Cù Cẩm mở mắt ra, gương mặt tuấn tú của hắn in sâu vào đáy mắt nàng, đôi mắt đen láy nhìn nàng một cách sâu sắc.
[Đừng phớt lờ ta, được không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cù Cẩm ngây ngốc nhìn hắn, cho đến khi trong mắt hắn hiện lên một tia đau đớn, một tia âm lãnh, sau đó nàng mới nhìn thấy trong tay hắn cầm một thanh chủy thủ, hắn đang định đ.â.m vào tim mình.
Cù Cẩm vội vàng nắm lấy chủy thủ, hét lớn: "Không, đừng, chàng đừng làm vậy."
[Đi theo ta, A Cẩm, đi theo ta.]
Cù Cẩm đứng dậy khỏi giường, nàng mơ mơ màng màng đi theo bóng lưng phía trước.
[Tiêu Trình, chàng đợi ta.]
Bóng lưng phía trước càng đi càng xa, nàng cố gắng đuổi theo nhưng vẫn không thể đuổi kịp.
Tiêu Trình, huynh đi đâu vậy? Huynh đợi ta với! Không, đừng đi, huynh đừng đi.
Cù Cẩm giống như u linh phiêu đãng trong rừng mai, lúc này trời đã gần tối, trong tầm mắt mơ hồ không còn nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa, trái tim nàng như bị khoét rỗng, không tìm thấy nơi nương tựa.
Nhất Thác từ xa đi đến, Cù Cẩm chạy nhanh như vậy, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày của nàng, hắn nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của nàng khuất dần trong rừng mai, vội vàng tăng tốc đuổi theo, cuối cùng cũng tìm thấy nàng dưới gốc cây mai.
Hắn bước đến, dừng lại cách nàng một khoảng, hắn định lên tiếng hỏi han thì Cù Cẩm bỗng nhiên xoay người lại, hắn còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã nhào vào lòng hắn.
Cù Cẩm ôm chặt lấy hắn, lẩm bẩm: "Đừng, đừng mà, chàng đừng như vậy, hứa với ta..."
Cả người Nhất Thác cứng đờ, một mùi hương thanh mát xộc vào mũi hắn khiến hắn không kịp đề phòng, tai hắn đỏ bừng, hắn vội vàng định đẩy Cù Cẩm ra.
Cù Cẩm ôm chặt lấy hắn không buông, vừa rồi nàng thật sự rất sợ hãi, cả người nàng run rẩy, không biết là vì lạnh hay vì sợ, nàng run rẩy nói: "Để ta dựa vào chàng một lát thôi, chỉ một lát thôi."
Nói xong Cù Cẩm nhắm chặt mắt, nàng nói: "Tiêu Trình, vừa rồi ta thật sự rất sợ..."
Thì ra nàng xem hắn là chủ tử, Nhất Thác cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, hắn muốn lên tiếng an ủi nàng nhưng thân phận khác biệt, hơn nữa hắn biết tiếp tục như vậy là không ổn, hắn nói: "Nương nương, thuộc hạ..."
Hắn còn chưa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: "Các ngươi đang làm gì vậy?" Ánh mắt Tiêu Trình nhìn bọn họ, u ám khó dò.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cù Cẩm vô thức buông Nhất Thác ra, nhìn thấy Tiêu Trình, nàng lại nhìn sang Nhất Thác, trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo.