Phòng khách rộng lớn, Tống Yến mặc một bộ vest, khuôn mặt điển trai.
Nói xong, anh ta nhận điện thoại rồi đi luôn.
Tôi, một người vợ, đối với anh ta chỉ là vật trang trí mà thôi.
Tuy nhiên, ba năm qua, dù biết rõ mọi mục đích của anh ta, tôi vẫn nuôi hy vọng mơ hồ.
Tôi nhẹ nhàng đối xử với anh ta, mong anh sẽ yêu tôi.
Nghĩ lại, lúc anh ta hôn tôi, chắc chắn anh ta cảm thấy rất ghê tởm.
天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦
Tôi không thể làm chủ được bản thân, liền lái xe ra ngoài.
Đầu óc hỗn loạn, ly hôn, uất ức, và hối hận.
Vụ tai nạn xảy ra khi nước mắt tôi vừa rơi.
Tiếng nổ lớn vang lên, trước mắt tối đen, tôi thậm chí không cảm thấy đau đớn.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.
Quả thật là tôi tự đưa mình vào tay anh ta.
Lúc đại học, tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, chủ động theo đuổi.
Tống Yến không từ chối, hoặc có thể nói là anh ta đã dung túng tôi.
Sau khi quen nhau, anh ta luôn tỏ ra nhẹ nhàng, kiềm chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta hỏi tôi có muốn kết hôn với anh ta không.
Dĩ nhiên là tôi đồng ý.
Đến khi kết hôn, tôi mới biết, anh ta yêu tôi chỉ là giả vờ.
Thực ra, anh ta là để trả thù tôi.
Vì tôi là người gián tiếp gây ra cái c.h.ế.t của em gái anh ta, Tống Nhu.
Vì tôi đã thấy những kẻ đó làm tổn thương một cô gái, mà bản thân lại chỉ co mình lại trong góc, run rẩy.
Tôi thừa nhận tôi không phải là người hoàn hảo, tôi không đủ dũng cảm.
Nhưng khi biết cơ thể Tống Nhu được phát hiện trên sông,
lúc đó, tôi hối hận.
Từng giây từng phút, tôi đều cảm thấy hối hận, ăn năn.
Những kẻ bắt nạt đã nhận được hình phạt, chỉ có tôi là thoát khỏi mọi chuyện.
Những năm tháng trôi qua mơ màng, chuyện này như một tảng đá đè nặng trong lòng.
Sau đó, tôi gặp Tống Yến, tôi tưởng đó là sự cứu rỗi,
nhưng thực chất lại kéo tôi xuống vực thẳm.
Anh ta hận tôi, là điều tất yếu.
Nếu tôi có thể can đảm hơn một chút, Tống Nhu có thể đã không chết.