Sống Lại Một Lần, Yêu Lại Từ Đầu

Chương 12



99 bông hồng khác hẳn so với những bó hoa mà các đồng nghiệp nhận được.

Mọi người nhìn nhau đầy ái muội, muốn buôn chuyện nhưng lại không dám.

Tôi nhận hoa với vẻ mặt không cảm xúc, chịu đựng cả ngày, đến khi gần tan làm thì tranh thủ lúc không có ai, tôi trực tiếp vứt vào thùng rác.

Vỗ tay, quay người, nụ cười còn chưa kịp thu lại, thì Tống Yến đã đứng ở cửa.

Khoảng cách chưa đầy 10 mét.

Toàn bộ quá trình vứt hoa đều bị anh nhìn thấy.

Anh ấy mặt không biểu cảm, dáng vẻ lạnh lùng, như thể có gì đó đang vỡ vụn từng chút một trong ánh mắt.

Tôi cảm thấy lúng túng và không biết phải làm sao.

Chắc chắn là anh ấy sắp đuổi việc tôi.

Khi đi qua anh, tay tôi bị nắm chặt, Tống Yến quay đầu lại, đôi mắt tối sẫm, dường như có gì đó đang vỡ ra từng lớp, "Không thích à?"

Mùi rượu nhẹ nhàng phả vào không khí.

Tôi lặng lẽ giật tay ra, "Tống Tổng say rồi, hay là về sớm đi..."

Câu chưa nói xong, mùi rượu xộc thẳng vào mũi.

天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦

Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, cái ôm này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, như thể đã cách biệt một thế kỷ, hơi ấm của anh lại thuộc về tôi.

Anh ấy nói rất khẽ, âm thanh lan tỏa bên tai tôi, "Nguyễn Dao, xin lỗi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Sao lại xin lỗi."

"Anh rất nhớ em."

Tôi để anh ôm lấy, quên cả việc chống cự, mãi sau mới lấy lại được giọng nói của mình, "Tống Yến, anh có phải... đang theo đuổi em không?"

Tống Yến không thay đổi hành động, thậm chí ôm tôi chặt hơn, "Không rõ sao?"

Nhịp tim tôi rung lên, tôi tưởng mình đã bình tĩnh, nhưng lúc này vẫn không thể kiểm soát được. "Anh say rồi."

Tống Yến lắc đầu, giọng nói chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ tôi, cảm giác thật ngọt ngào, "Lâu rồi, anh tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại em nữa."

Ánh sáng đêm mờ nhạt, đèn đường uốn lượn như đom đóm, lá thu dưới ánh sáng mờ ảo tạo thành những bóng hình vụn vặt.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy sống mũi cay cay, "Tống Yến, anh muốn tôi nhắc lại những gì anh đã làm sao?"

Tống Yến từ từ buông tôi ra, khóe mắt đỏ lên, "Anh hối hận rồi, những năm tháng đó, anh hối hận vì không đến gần em một cách công khai, vì không cưới em sớm hơn, anh hối hận vì không nói với em rằng anh thích em."

Mất đi người thân duy nhất, mà người đó hoàn toàn có thể sống, tôi là kẻ chứng kiến nhưng lại chọn sự yếu đuối.

Lúc đó, tôi bỗng nhận ra, chúng tôi đều có lỗi.

Nhưng để buông tay, tôi không biết phải làm thế nào để tin tưởng anh lại lần nữa.

"Giờ nói những lời này còn có tác dụng gì không?"

"Ừ, vì thế lần này anh chỉ muốn yêu em thật lòng."