Tôi không có người thân, giờ như có ai đó đang đợi tôi trở về.
Không biết qua bao lâu, tôi đưa tay lên lau mặt, là nước mắt.
Cuộc sống học tập diễn ra suôn sẻ, cố vấn học tập gọi điện hỏi tôi về tình hình thích nghi.
Chúng tôi trò chuyện vài câu, cô ấy thở dài nói, "Tống Yến quả thực là một cựu học sinh xuất sắc, lần này không chỉ giúp trường mở rộng thư viện, mà còn tài trợ cho học phí đi du học của các em."
[...]
Cuộc gọi kết thúc, tôi ngồi đơ người, không nói gì.
Tôi đã tưởng rằng tất cả chỉ là trường muốn cho sinh viên ra ngoài trải nghiệm, mọi chi phí ăn ở đều được bao, không ngờ phía sau lại có Tống Yến.
Điện thoại lại reng, Tống Nhu gọi video, nhìn nụ cười gượng gạo của cô ấy, tôi không cần đoán cũng biết Tống Yến chắc chắn đang ở bên cạnh.
Mới đầu tôi có chút chống đối, nhưng lâu dần cũng không còn gì.
"Anh trai bạn thế nào, sống tốt không?" Tôi hỏi xong mới nhận ra mình đã nói sai, nhưng không còn cơ hội để hối hận.
Tống Nhu cười lém lỉnh, trực tiếp đưa camera cho người bên cạnh, anh ấy vẫn mặc vest, vẻ mặt lạnh lùng.
天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦
Chúng tôi im lặng vài giây, anh ấy đột nhiên cười, nói, "Không tốt."
"Sao vậy?"
"Rất nhớ em."
Tôi cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, giấu hết cảm xúc, "Đáng đời."
[...]
Không ngờ trong đời, tôi lại có thể tự do như vậy trước mặt Tống Yến, thậm chí không sợ hãi chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tết Nguyên đán sắp đến, trên những con phố ở Mỹ vắng lặng và yên tĩnh.
Tôi cảm thấy mình thật lạc lõng, tự đi siêu thị mua bột mì để làm bánh chẻo.
Bên ngoài trời tối đen, đèn đường treo lơ lửng, tôi dựa vào cửa sổ nhìn lên mặt trăng, cảm thấy trong lòng vẫn đầy sự ngột ngạt và khó chịu.
Tôi không biết những cảm xúc này đến từ đâu.
Có lẽ là vì tôi nhớ anh ấy.
Tuyết rơi rồi, tôi quay lại đóng cửa sổ, ngay khi đó bầu trời sáng lên với những đốm pháo hoa.
Trong ánh sáng rực rỡ, dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tôi nhớ trước đây, tôi từng nói với Tống Yến, từ nhỏ đến lớn tôi đều đón Tết một mình, chỉ khi nhìn thấy pháo hoa, tôi mới cảm thấy mình không cô đơn.
Anh ấy ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên, bộ áo khoác đen trên vai phủ đầy những bông tuyết.
Là mơ thôi sao?
Tết Nguyên đán ở trong nước.
Tống Yến xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi quên mất là mình đã chạy xuống cầu thang như thế nào, gió lạnh tràn vào cổ họng, nhịp tim đập mạnh hơn.
Tống Yến mang theo hơi lạnh, ôm chặt tôi.
Ấm áp hơn bất kỳ lần nào trước đây.
"Anh làm sao lại đến đây?"