Ánh đuốc không ngừng lay động theo làn gió, bóng dáng của Hạ Triều Sinh dường như cũng biến thành ánh nến, lung lay trong đáy mắt Mục Như Quy.
Hàng mi như tranh vẽ, gương mặt như hoa đào, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một tay là có thể ôm hết, chỉ khẽ liếc Mục Như Quy một cái thôi, hắn đã đứng sững tại chỗ, không dời mắt nổi.
Hồng Ngũ và Hắc Thất dở khóc dở cười chạy tới, mỗi người kéo một cánh tay Mục Như Quy, cứng rắn lôi Cửu Vương gia ra khỏi động phòng.
Hạ Hoa đứng một bên nhìn lén cười đến mức gập cả người lại, cùng Thu Thiền vào nhà, gỡ kim quan xuống cho Hạ Triều Sinh.
Kim quan dành cho nam tử thành hôn đã được đơn giản hóa đến mức tối đa, nhưng vẫn khiến cổ của Hạ Triều Sinh ê ẩm.
Cậu ấn nhẹ sau cổ, đau đớn hít vào một hơi.
Hạ Hoa thấy thế, trêu ghẹo: "Tiểu Hầu gia, đội kim quan thôi ngài đã chịu không nổi? Nữ tử thành hôn, đội mũ phượng còn nặng hơn đó ạ."
"Đúng là hiếm thấy." Cậu ngồi trước gương, buồn cười nhìn Hạ Hoa, "Thu Thiền, ngươi nghe xem, Hạ Hoa bắt đầu nhớ thương mũ phượng rồi."
Trên mặt thị nữ nhất thời bay lên hai rặng mây đỏ, dậm chân xấu hổ, buồn bực nói: "Tiểu Hầu gia, nô tỳ... nô tỳ không muốn gả cho ai hết!"
"Nô tỳ muốn hầu hạ tiểu Hầu gia cả đời!"
Hạ Triều Sinh nghe vậy, nụ cười bên môi bỗng khựng lại, sơ ý làm rớt chiếc kim quan đặt trên bàn xuống đất, kim quan lấp lánh ánh vàng phút chốc mất đi một góc.
Hạ Hoa và Thu Thiền hoảng sợ, đồng thanh la lên.
"Ai nha, kim quan tốt thế này..." Bọn thị nữ đau lòng không thôi.
"Hỏng rồi thì thôi." Hạ Triều Sinh ôm ngực, yếu ớt xua tay.
Cậu chỉ là nhớ đến kết cục của Hạ Hoa và Thu Thiền ở kiếp trước, trong lòng có hơi hổ thẹn.
Hạ Hoa với dáng vẻ cười rộ lên vô cùng xinh đẹp, khi chết đầu mình hai nơi, Thu Thiền lanh lợi vô cùng thì nằm lặng dưới giếng sâu, vài ngày sau mới bị phát hiện.
"Tiểu Hầu gia?" Hạ Hoa không hiểu vì sao mặt Hạ Triều Sinh phút chốc trắng bệch, nôn nóng hỏi Thu Thiền, "Thuốc sắc xong chưa?"
Thu Thiền nói không biết, chạy bình bịch ra cửa, dọc đường đi gặp được cung nhân của phủ Vương, ai muốn cản đều bị nàng không quan tâm đẩy ra.
Chẳng bao lâu sau, ngoại trừ Mục Như Quy còn đang ở hỉ yến, tất cả mọi người trong phủ Vương đều nghe nói, tiểu Hầu gia của phủ Trấn Quốc Hầu bất mãn hôn sự, ở trong động phòng ném vỡ kim quan, còn tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa ngất xỉu.
"Vốn dĩ thân thể đã không tốt, lần này e là chịu không nổi nữa rồi?" Thị nữ phủ Vương canh giữ ngoài động phòng chờ Thu Thiền bưng chén thuốc trở lại động phòng xong, ghé vào nhau thì thầm bàn tán.
"...Cũng phải, Vương gia như vậy, ai nguyện ý gả chứ?"
"Lời này mà cũng dám nói, không muốn sống nữa à?!"
"Ta cũng đâu có nói sai... Vương gia quanh năm suốt tháng ở Thượng Kinh được mấy ngày chứ? Thân thể tiểu Hầu gia suy yếu, nhất định là không có khả năng xuất chinh cùng Vương gia. Đến lúc đó tiểu Hầu gia hàng năm đều phải ở trong phủ Vương, có khác gì ở góa trong khi phu quân còn sống chứ?"
"Khụ khụ!" Hồng Ngũ bưng đồ ăn tới, thấp giọng ho khan.
Bọn thị nữ kinh hãi tản ra.
"Tự mình đi lãnh phạt đi." Ngày đại hỉ của phủ Vương, Hồng Ngũ không muốn nổi giận, chỉ lạnh lùng liếc các nàng một cái, sau đó giơ tay gõ cửa động phòng, "Tiểu Hầu gia, Vương gia sai thuộc hạ đưa chút đồ ăn tới cho ngài."
Thức ăn Hồng Ngũ đưa tới đều là đồ dễ tiêu hóa, Hạ Triều Sinh chọn lựa một ít, ăn đến lửng dạ.
Tiền viện thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ồn ào.
Cậu lo lắng nhìn sang, tầng tầng lớp lớp tường viện, chỉ có ánh đuốc chiếu vào mi mắt cậu: "Vương gia sẽ bị chuốc say sao?"
Hồng Ngũ do dự một lát, lắc đầu: "Vương gia... Tửu lượng tốt lắm."
Cho dù tửu lượng của Vương gia không tốt, Thượng Kinh cũng không có ai dám rót rượu hắn.
Hiểu ra ẩn ý trong đó, Hạ Triều Sinh không nhịn được cong môi: "Vẫn nên chuẩn bị một chén canh giải rượu đi."
Hồng Ngũ gật đầu đồng ý, trái tim vì lời nói của bọn thị nữ mà chậm rãi rơi xuống đất, một lát sau, lặng lẽ không tiếng động lui ra bên ngoài, thấy Hắc Thất buồn chán ngồi xổm trong viện, mím môi đi qua.
"Sao ngươi lại ở đây?" Hồng Ngũ nhíu mày, "Vương gia đâu?"
"Ngũ hoàng tử điện hạ tự mình tới chúc mừng, người phía trước không đủ, Vương gia sai ta tới gọi ngươi." Hắc Thất nhổ cọng cỏ ngậm trong miệng ra, bước đến trước mặt Hồng Ngũ, nhỏ giọng thì thầm, "Ngươi có nghe thấy lời họ nói không?"
"Nói cái gì?"
"Tiểu Hầu gia..."
"Ăn nói cẩn thận." Hắc Thất vừa mới mở miệng đã bị Hồng Ngũ cắt ngang, "Thị nữ nói bậy nói bạ, lãnh phạt là xong, ngươi và ta theo hầu bên cạnh Vương gia, sao có thể tin lời đồn?"
"...Chớ trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu lời này lọt vào tai Vương gia, chắc chắn ngươi không được dễ chịu."
Hắc Thất vội vàng chắp tay xin tha: "Ta chỉ là vô tình nghe được trên đường đến đây thôi, sẽ không tin là thật. Ngươi vẫn nên nhanh đi theo ta thì hơn, Vương gia còn đang chờ đó."
Hắc Thất không tin là thật, tạm thời không nhắc đến nữa, lời của bọn thị nữ nói, Hạ Triều Sinh cũng nghe thấy.
Cậu nghiêm mặt, cởi áo cưới, thấy Hạ Hoa và Thu Thiền lộ ra vẻ hoàn hồn, buồn cười lắc đầu: "Hoảng cái gì?"
Mục Như Quy sớm muộn gì cũng sẽ ra chiến trường, lúc cậu gả đến đây đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Thật ra, cậu cũng không cần chuẩn bị sẵn tâm lý làm gì.
Nếu không phải mấy năm nay mười chín quận Kinh Dã thái bình, cha cậu cũng phải chinh chiến bên ngoài hàng năm.
Lui một bước mà nói, nếu có thể sống lại vào lúc sớm hơn, khi chưa nuốt viên thuốc thay đổi thể chất, sau này người kế thừa tước vị, tiếp tục chinh chiến sa trường, sẽ là chính cậu.
Hạ Triều Sinh lẳng lặng thở dài một hơi, không biết kiếp này liệu có còn cơ hội mặc giáp ra trận không.
Cậu ngẩn người một hồi, sau đó hoàn hồn, giấu đi mất mát trong mắt: "Đi xem canh giải rượu cho Vương gia đã nấu xong chưa?"
Hạ Hoa nghe lời ra cửa, sau khi trở về, trong tay đã có thêm một chén canh giải rượu.
"Đặt lên bếp lò hâm nóng đi."
Hạ Triều Sinh nhăn mũi ngửi thử, cảm thấy canh giải rượu còn khó ngửi hơn thuốc chữa bệnh của mình, lập tức bóp mũi trốn lên hỉ sập.
Cậu không để thị nữ tiếp tục hầu hạ bên cạnh nữa, mà tiện tay rút cây trâm ngọc, chống cằm khảy tim nến (*) đỏ.
Khảy một hồi, trước mắt Hạ Triều Sinh dần phủ một tầng đỏ mờ mịt, giây lát sau, cậu gối lên cánh tay, tựa vào bàn ngủ mất.
Khi Mục Như Quy quay lại động phòng, cảnh hắn thấy chính là Hạ Triều Sinh dựa vào bàn ngủ say.
Cậu ngủ không yên ổn lắm, đầu thỉnh thoảng cử động một chút, như một con thú nhỏ đang tìm nơi thoải mái, rầm rì nói mớ.
Mục Như Quy yên lặng lắng nghe, sau khi nghe thấy một tiếng "Cửu thúc" mềm mại, vội vàng đi qua, bế ngang người Hạ Triều Sinh lên.
Hạ Triều Sinh ngơ ngác mở hai mắt, khó khăn lắm mới thấy rõ nam nhân ôm mình, sau đó chủ động ôm lấy cổ Mục Như Quy, mệt mỏi gọi: "Cửu thúc."
Yết hầu của Mục Như Quy khẽ lăn lên lăn xuống, đạp lên ánh nến đỏ mờ ảo, đặt Hạ Triều Sinh lên hỉ sập.
Cậu nhắm mắt lại, thuận thế nghiêng người, thân thể khẽ xoay qua xoay lại vài lần, tựa như đang xác nhận xem trên sập còn sót lại đậu phộng hay long nhãn chưa dọn sạch không, đến khi xác nhận xong, lập tức thả lỏng, thoải mái dễ chịu lăn vào đệm chăn.
Đôi mắt Mục Như Quy nhanh chóng tối lại, cúi người gấp gáp đến gần Hạ Triều Sinh, ánh mắt dừng trên gương mặt phớt hồng cùng chiếc cổ trông như ngọc dương chi một lát, rồi lại nhanh chóng chật vật dời đi, chỉ có hô hấp cứ quấn quýt mãi bên môi Hạ Triều Sinh, không chịu tan đi.
Hạ Triều Sinh đã tỉnh táo hơn chút, nhưng vẫn không có dũng khí mở mắt ra.
Kiếp trước cậu vẫn chưa trải qua đêm động phòng hoa chúc, cho nên dù đã làm bạn bên cạnh Mục Như Quy ba mươi năm sau khi chết, tay chân vẫn cứ luống cuống như cũ.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận được hô hấp gần trong gang tấc, bên tai đỏ như máu, lông mi run rẩy, cảm thấy Cửu thúc sẽ hôn mình.
Nhưng điều khiến Hạ Triều Sinh không ngờ đến chính là, hơi thở quen thuộc kia bỗng nhiên rời xa, tiếng bước chân hoảng sợ vang lên bên tai cậu —— Mục Như Quy vậy mà lại mạnh mẽ lùi lại vài bước, đứng trước hỉ sập thở dốc.
Thế nên Hạ Triều Sinh chỉ có thể làm bộ như tỉnh ngủ, bỗng chốc mở mắt ra.
Nến đỏ đã cháy quá nửa, ngọn đèn dầu rực lửa chiếu sáng đôi mắt của Mục Như Quy.
Trong động phòng thoang thoảng mùi rượu.
Hồng Ngũ nói không sai, Mục Như Quy trông không giống như đã uống rượu, chỉ có quần áo hắn dính mùi rượu.
Hạ Triều Sinh ôm chăn, sột soạt ngồi dậy, ngượng ngùng nhìn thẳng vào mắt Mục Như Quy, rồi dùng ngón tay níu lấy ống tay áo của Cửu thúc: "Canh giải rượu đã chuẩn bị sẵn rồi, Cửu thúc, người uống một chút đi."
Mục Như Quy cứng đờ gật đầu, bưng canh giải rượu đã được hâm nóng lên, uống một hơi cạn sạch.
Trong động phòng lại lặng ngắt như tờ.
Không phải giữa họ không có gì để nói... Hạ Triều Sinh có một bụng lời muốn nói cho Cửu thúc nghe, Mục Như Quy cũng có rất nhiều câu muốn nói cho cậu biết.
Đáng tiếc bọn họ một người căng thẳng, người kia thì quen giấu hết lời muốn nói trong lòng, thời gian trôi qua thật lâu, vậy mà vẫn chẳng có ai mở miệng.
"Cửu..."
"Em..."
Hạ Triều Sinh ngẩn người, sự căng thẳng vừa rồi nháy mắt tan biến đi hết.
Cậu đã gả vào rồi, còn căng thẳng gì nữa?
Hạ Triều Sinh lấy hết can đảm, dang hai tay với Mục Như Quy: "Cửu thúc, giờ có thể ôm rồi."
Uống xong rượu hợp cẩn, cũng đã kính rượu trong bữa tiệc, hỉ nương sẽ không bao giờ ngăn họ thân cận nữa.
Cả người Mục Như Quy chấn động, ba bước biến thành hai bước, kéo gần khoảng cách vừa mới tách ra, hơi thở nặng nề lần nữa phả lên gò má Hạ Triều Sinh.
...Sau đó lại tiếp tục cứng đờ.
Hạ Triều Sinh bất đắc dĩ nâng mí mắt lên, nhìn thấy một tia chần chờ trên gương mặt gần trong gang tấc của Cửu thúc.
Cậu buồn cười duỗi tay, ấn vào vết sẹo giữa mày Mục Như Quy, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại bị thương?"
"...Chỉ là không để ý." Nói đến vết sẹo, Mục Như Quy không còn căng thẳng, đến khi nhận ra đã bị Hạ Triều Sinh kéo đến hỉ sập, hai người vai kề vai ngồi cạnh nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
"Suýt chút nữa là làm hỏng đôi mắt rồi, nào phải chỉ là không để ý chứ?"
"Mưa tên... bay đến thôi."
Hạ Triều Sinh đau lòng dùng đầu ngón tay không ngừng vuốt ve vết sẹo giữa mày Mục Như Quy.
Trong mắt Mục Như Quy hiện lên một tia sáng nhạt, không đợi cậu thu tay lại đã xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay chồng chất vết thương.
Hạ Triều Sinh quả nhiên nhào qua, run rẩy vuốt ve.
Mục Như Quy lại bắt đầu xắn ống quần.
Hạ Triều Sinh... Hạ Triều Sinh lúc này không sờ nữa, cậu ngẩng đầu lên, không chút do dự, trực tiếp hôn một cái.
Chạm nhẹ một cái đã tách ra.
Xúc cảm ấm áp mềm mại như gió xuân, rượu hợp cẩn trước đó đã uống tựa như bỗng nhiên bùng cháy trong cơ thể Mục Như Quy.
Cửu Vương gia của Đại Lương ngơ ngác sờ khóe miệng bị Hạ Triều Sinh chạm vào, rồi thử duỗi tay, ngón tay thô ráp vuốt ve gò má của cậu, hoang mang và khó hiểu trong mắt cuối cùng đều bị ánh sáng lập lòe thay thế.
Mục Như Quy ấn sau cổ Hạ Triều Sinh, ôm chặt cậu vào trong lòng.
"Ta..." Giọng nói Mục Như Quy nghẹn ngào, cánh tay cứ liên tục siết chặt rồi lại buông ra, vụng về xác nhận sự tồn tại của cậu, "Ta..."
"Triều Sinh, ở U Vân, người đoạt lại chính là bản thân ta."
Hạ Triều Sinh nghe tiếng ngẩng đầu, lười biếng "ừm" một tiếng.
"Em là do ta đoạt lại từ trong tay Thái tử." Mục Như Quy thổi tắt nến đỏ trước sập, trong bóng tối càng thêm can đảm, lặng yên luồn tay từ sau lưng Hạ Triều Sinh lên, mạnh dạn sờ vành tai cậu, "Là của ta."
"...Sẽ không còn."
Mục Như Quy nương nhờ màn đêm, ở trước mặt Hạ Triều Sinh, vô cùng cẩn thận bày ra dục vọng chiếm hữu của mình, mới vừa biểu lộ một góc tâm tư âm u, đã không dám nói tiếp.
Hơi thở mỏng manh quanh quẩn bên tai Mục Như Quy, là Hạ Triều Sinh đang cười.
Cậu nói: "Được, ta nhớ kỹ."
"Cửu thúc, nhưng... Không được nuốt lời nhé."
Mục Như Quy bị lời nói của Hạ Triều Sinh chấn động đến mức tâm tình rung động dữ dội, lúc nâng mặt cậu lên, còn lưu luyến lướt qua sợi tóc rũ trên vai cậu.
Hạ Triều Sinh bị đau mà khẽ rên lên, Mục Như Quy rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp lao qua, không dừng lại ở cái chạm nhẹ lướt qua, mà dứt khoát tiến sâu như đội quân thần tốc.
Nụ hôn kết thúc, Hạ Triều Sinh thở dốc nghiêng người trên hỉ sập, áo trong theo bả vai trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng đến phát sáng.
Không đợi cậu tự mình duỗi tay cởi quần áo, Mục Như Quy đã lập tức vươn tay dùng hỉ bị (*) bọc cậu thành một cái kén dài.
(*) chăn cưới
"Cửu thúc?"
"Nghỉ ngơi cho tốt." Mục Như Quy dùng tay che đi đôi mắt của Hạ Triều Sinh, "Cơ thể của em..."
Cơ thể của cậu căn bản không chịu được chuyện viên phòng.
Hạ Triều Sinh trầm mặc hồi lâu, "ừm" một tiếng khe khẽ, rồi cố sức nhích tới bên cạnh Mục Như Quy, nhẹ nhàng dụi đầu vào bả vai Cửu thúc.
Mục Như Quy cứng đờ duỗi tay ra cho cậu gối lên.
Hạ Triều Sinh tự mình tìm một tư thế thoải mái, cái tay lạnh lẽo thò ra từ trong hỉ bị, lặng lẽ nắm lấy ngón tay của Mục Như Quy, sau đó hài lòng nhắm mắt lại.
Trên giường dần chìm trong yên tĩnh, hô hấp của Hạ Triều Sinh dần trở nên đều đặn, mà Mục Như Quy đang nắm tay cậu đột nhiên xoay người, vừa kiềm chế vừa run rẩy nhích qua ——
Ngày hôm sau, Mục Như Quy đã sớm tỉnh dậy, trước tiên nắm chặt tay Hạ Triều Sinh, xác nhận cậu quả thật đang ở bên cạnh mình, mới yên lặng cong môi, ánh mắt dừng trên cánh môi hơi sưng của cậu một lát, rồi mới dời đi.
Mục Như Quy im lặng đứng dậy, thay một bộ kính trang, đi vào trong viện.
Hồng Ngũ và Hắc Thất đều ở trong viện.
"Vương gia."
"Im lặng." Mục Như Quy giơ tay ngăn không cho người hầu nói, đi ra sân mới hỏi, "Chuyện gì?"
Hắc Thất giành nói trước: "Vương gia, người chăm sóc cho tiểu Hầu gia đã chọn xong rồi, ngài xem qua một chút không?"
Mục Như Quy hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tự đi lãnh phạt đi."
Hắc Thất: "?"
"Ngươi vừa gọi em ấy là gì?" Mục Như Quy lạnh lùng liếc Hắc Thất.
"Thuộc hạ... Thuộc hạ..."
"Vương gia, tiểu Hầu gia cũng không phải nữ tử." Hồng Ngũ thấy Hắc Thất mồ hôi tuôn như mưa, không đành lòng, nhẹ giọng nhắc nhở, "Xưng hô Vương phi, hình như có hơi không ổn."
Mục Như Quy nhíu mày: "Thật không?"
"...Em ấy đã gả cho ta, sao không phải Vương phi?"
Trong lòng Mục Như Quy, Vương phi là nam tử hay nữ tử đều không quan trọng, quan trọng là Hạ Triều Sinh.
Xưng hô này càng giống như một lời hứa hẹn Hạ Triều Sinh sẽ không bao giờ rời khỏi hắn.
"Nếu em ấy không muốn, các ngươi không gọi là được, ở trước mặt bổn vương, em ấy chính là Vương phi." Mục Như Quy giải quyết dứt khoát, "Hắc Thất, lãnh phạt."
Hắc Thất: "..."
Hồng Ngũ nghe vậy, nhịn cười nhắc nhở: "Vương gia, giờ không còn sớm nữa, ngài và... Vương phi hôm nay phải vào cung gặp bệ hạ."
Mục Như Quy khẽ gật đầu, quay người đi vào trong phòng.
Những hạ nhân được chọn ra để hầu hạ Hạ Triều Sinh đồng thời hành lễ.
Mục Như Quy nhìn thẳng, khi khóe mắt lướt qua khuôn mặt của một người, bước chân hơi khựng lại, sau đó nhíu mày, trong lòng cứ có cảm giác hơi quái dị.
Nhưng Mục Như Quy cũng không nghĩ lại, mãi đến khi quay về phòng, thấy Hạ Triều Sinh đang mơ mơ màng màng dựa vào mép giường, dang tay với mình, mới bừng tỉnh nhận ra cảm giác có hơi quen thuộc.
Hình như... mặt mày có chút giống nhau.
"Cửu thúc?"
Mục Như Quy hoàn hồn, tự nhiên ôm lấy eo Hạ Triều Sinh, bế cậu lên từ trên giường: "Người hầu trong phủ Vương (*) đều để em tùy ý sai bảo."
(*) trong QT là phủ Hầu mà chắc tác giả nhầm tại em hồ ly gả vào phủ Vương rồi nên mình sửa thành phủ Vương nha
"Bao gồm cả Hồng Ngũ và Hắc Thất à?" Cậu đã tỉnh táo hơn chút, men theo nguồn nhiệt, áp mặt vào người Cửu thúc.
Đó là người hầu cận của Mục Như Quy, Hạ Triều Sinh chẳng qua là thuận miệng hỏi, cũng không phải thật sự muốn sai bảo Hồng Ngũ và Hắc Thất, Mục Như Quy lại nghiêm túc trả lời: "Có thể."
Rồi dừng một chút: "Hắc Thất chọn ra ít người hầu, em muốn đi xem không?"
"Không cần đâu." Hạ Triều Sinh thấy Hạ Hoa và Thu Thiền đứng trước cửa, khẽ lắc đầu, "Nhiều người ầm ĩ, ta không thích."
Mục Như Quy biết ý, gật đầu.
Hắn cũng không thích có nhiều người.
Vậy nên Hạ Ngọc, người được Thái tử ám chỉ, dù những người hầu khác đi rồi, vẫn cứ đau khổ chờ đợi trong cơn gió lạnh.
Gã không biết Mục Như Quy và Hạ Triều Sinh đã ở lên đường tiến cung, vẫn còn chìm đắm trong lời nói khi tên hầu cận Thái tử tìm được gã.
"Mặt mày của ngươi... có bảy tám phần tương tự với tiểu Hầu gia của phủ Trấn Quốc Hầu, nhất định không cam lòng sống những ngày tháng khổ sở như bây giờ nhỉ?"
Hạ Ngọc đột nhiên nắm chặt ngọc bội giấu trong ống tay áo, mặt trên ngọc bội mơ hồ có khắc một chữ "Hạ".
Hạ Ngọc không biết tại sao Thái tử lại biết được thân thế của gã, nhưng gã biết, Thái tử điện hạ đã chỉ cho gã một con đường sáng —— gã là vật thay thế tốt nhất cho Hạ Triều Sinh.
Hạ Triều Sinh không muốn gả cho Cửu Vương gia, nhưng gã nguyện ý.
Vì vinh hoa phú quý, gã có thể giả bộ yêu Mục Như Quy hơn bất kỳ người nào.
Mục Như Quy... đại khái cũng sẽ cảm thấy hứng thú với một vật thay thế như gã nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua ngủ sớm quá không nhìn thấy bình luận... Bức vẽ trên bìa là tui đặt đó, có thể là do kích cỡ nên bản xem trước nhìn hơi nhỏ, tui khóc đây huhuhu... Hôm nay đã chỉnh cho lớn chút, chị họa sĩ vẽ thật sự rất đẹp luôn á!!!!!!! Nếu không phải không có wb, tui đã đăng bản gốc cho mọi người xem rồi!!!!!!!
Là kiểu văn thời xưa, lôi đều đã ghi rõ trong phần giới thiệu, thả bay viết theo sở thích, cốt truyện phía sau khẳng định vẫn sẽ dựa theo dàn ý ban đầu để viết, bằng không sẽ đi ngược lại với tâm nguyện ban đầu khi thả bay bản thân _(:з" ∠)_
Editor có lời muốn nói:
(*) Tim nến (bấc nến)
Hình trên bìa là mình lấy từ bìa của bản QT luôn nên có thể bức vẽ tác giả nói là bức đó á ~