Sống Lại Thành Trân Quý Trong Tay Đế Vương

Chương 51



(Để dễ phân biệt thì bắt đầu từ chương này mình xin phép đổi đại từ nhân xưng của Lương Vương thành "lão" nha)

Chứng cứ vô cùng xác thực, phú quý trăm năm của cả tộc Tần thị, cuối cùng phồn hoa lụi tàn.

Trong triều đình, cục diện một nhà Tần thị nắm quyền cũng sắp đi đến hồi kết.

Nắm tay siết chặt của Hạ Triều Sinh chậm rãi buông ra, yên ổn ngồi trong xe ngựa.

Cậu nhận lấy lò sưởi tay Hạ Hoa đưa tới, rồi liếc mắt nhìn Tần Hiên Lãng sắc mặt thay đổi thất thường ẩn trong đám người một cái.

Một ngày trước, bọn họ chạy tới bãi săn Li Sơn.

Lương Vương hoảng sợ rời khỏi Thượng Kinh, tiều tụy không chịu nổi, nhìn thấy binh mã lập tức sợ đến mức lá gan muốn nứt ra, ngay cả long bào cũng không kịp khoác, được vài tên Kim Ngô Vệ hộ tống rời khỏi vương trướng.

"Sao người Địch đánh tới đây chứ?" Lương Vương không thể tin nổi lẩm bẩm, "Chẳng lẽ Thượng Kinh đã..."

"Bệ hạ, là Trấn Quốc Hầu!" Kim Ngô Vệ thở hồng hộc chạy về, hô to, "Trấn Quốc Hầu tới cứu giá!"

"Hạ Vinh Sơn?" Lương Vương thoáng chốc đột nhiên dừng bước, trong mắt lần nữa tỏa ra ánh sáng, bước nhanh quay về trước vương trướng, nắm lấy lông vũ trên đầu Kim Ngô Vệ, "Là Trấn Quốc Hầu, Hạ Vinh Sơn à?"

Trả lời lão chính là tiếng bước chân vững vàng của Hạ Vinh Sơn.

"Bệ hạ!"

Lương Vương kinh hỉ nhào qua: "Tốt... Tốt, thật sự rất tốt!"

Lương Vương biết, có Trấn Quốc Hầu ở đây, tính mạng của lão đã không còn nguy hiểm.

"Hạ khanh, ngươi trở về là tốt rồi!" Lương Vương vỗ bả vai Hạ Vinh Sơn, dáng vẻ chực khóc, so với người trước đây sai Hạ Vinh Sơn đi thay quân, như hai người khác nhau.

Hạ Vinh Sơn cũng biết ý không đề cập tới chuyện thay quân, chỉ nói bản thân gặp thiết kỵ huyền giáp trên đường thay quân.

"Cửu đệ của trẫm còn sống sao?" Chuyện tốt nối đuôi không dứt, Lương Vương không nhịn được cười ha ha, "Trời không diệt Đại Lương ta!"

"Bệ hạ, có một chuyện rất kỳ quặc..."

Tâm tình Lương Vương tốt, không thèm để ý việc Hạ Vinh Sơn ấp a ấp úng, vung tay lên: "Cứ nói đừng ngại!"

"Cũng không phải chuyện gì lớn." Hạ Vinh Sơn cúi đầu, giấu đi đáy mắt châm biếm, trầm giọng nói, "Bệ hạ cũng biết, nhi tử của thần gả vào Vương phủ đã được một thời gian..."

Lương Vương vừa nghe ông ấy đề cập đến Hạ Triều Sinh, sắc mặt khẽ thay đổi, bên tai tựa như xuất hiện hai con ruồi, kêu ong ong ong, chẳng cho ai yên.

Đáng tiếc Lương Vương đã thốt ra lời "Cứ nói đừng ngại", chỉ có thể nghiêm mặt, kiềm chế tính tình nghe Hạ Vinh Sơn nói. Thậm chí Lương Vương đã nghĩ kỹ rồi, nếu Hạ Vinh Sơn nhắc lại chuyện để đứa con thân yêu của ông ấy về phủ Hầu, vậy trực tiếp làm chủ cho Mục Như Quy và Hạ Triều Sinh, viết một bức chiếu thư hòa li.

Khiến hai phủ trở mặt thành thù đương nhiên quan trọng, nhưng Lương Vương đã nghe Trấn Quốc Hầu oán giận đủ rồi.

Thế nhưng, khiến Lương Vương kinh ngạc chính là, Trấn Quốc Hầu cũng không nhắc tới chuyện hòa li.

"...Lúc Sinh Nhi nói chuyện với thần, vô tình nhắc đến chuyện gặp được Tần tiểu công tử ở ải Gia Hưng."

Lương Vương tự hỏi theo lời Hạ Vinh Sơn nói trong chốc lát, được Trường Trung bên cạnh nhắc nhở, mới nhớ ra "Tần tiểu công tử" là ai: "Hình như Tần Thông Đạt có một đứa con như vậy. Trẫm nhớ rõ, đã từng gặp đứa nhỏ kia bên cạnh Thái tử."

Hạ Vinh Sơn cúi đầu đáp lại: "Thằng bé vô tình nhắc tới rồi thôi, nhưng sau khi thần trở về, nghĩ sao cũng cảm thấy không thích hợp."

"...Tần tiểu công tử cứ ngốc trong thành Thượng Kinh là được, sao phải đi biên quan chứ?"

"...Hắn là cận thần bên cạnh Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ còn ở Thượng Kinh, hắn không có khả năng một mình đến ải Gia Hưng trước."

Lương Vương vừa nghe, cũng cảm thấy có chuyện như vậy, thẳng eo lên, sắc mặt hơi trầm xuống: "Nói tiếp đi."

"Trong lòng thần biết không đúng, bèn âm thầm phái người về Thượng Kinh hỏi thăm tin tức trước."

"Thượng Kinh của trẫm thế nào rồi?!"

"Bệ hạ..." Hạ Vinh Sơn dừng một chút, mãi đến khi Lương Vương chờ đến mất kiên nhẫn, mới tiếp tục nói, "Cửa thành Thượng Kinh đóng chặt, vô số bá tánh từ trong thành trốn thoát ra ngoài."

Lương Vương nghe vậy, sau lưng vô thức thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.

Lúc lão rời khỏi Thượng Kinh, đã dùng danh nghĩa "đi săn", nhưng bá tánh không phải kẻ ngốc, không lâu sau đã ngửi ra mùi nguy hiểm trong không khí.

"Trẫm... sẽ quay về." Lương Vương hiếm khi mở miệng ra quyết định cho chính bản thân, đè lại bả vai Hạ Vinh Sơn, "Hạ khanh, mang trẫm quay về!"

Hạ Vinh Sơn lãnh chỉ, cũng không nói tiếp chuyện trong thành Thượng Kinh, mà để lại đủ sơ hở cho Lương Vương tưởng tượng.

Lương Vương cũng đúng như Hạ Vinh Sơn dự đoán, sau khi tâm trạng ổn định, quay về trong vương trướng, ngủ một giấc yên ổn nhất trong mấy ngày qua. Nhưng lão nhanh chóng bừng tỉnh, thét to: "Trường Trung, Trường Trung!"

Nội Thị Giám theo tiếng lật đật chạy vào từ ngoài trướng: "Bệ hạ, nô tài ở đây!"

"Trường Trung, ngươi có nghe lời Hạ Vinh Sơn nói không?" Sắc mặt Lương Vương tái nhợt ngồi trên giường, bên tai là gió thét gào, trái tim cũng bị gió thổi dần dần lạnh đi, "Hắn nói đứa con nhỏ của Tần Thông Đạt ở ải Gia Hưng!"

"Nô tài nghe thấy, còn buồn bực hồi lâu nữa ạ." Trường Trung nhỏ giọng phụ họa, "Tiểu công tử phạm phải lỗi lầm gì, vậy mà lại bị đuổi tới biên quan... Ngài ấy còn nhỏ tuổi, cũng chưa từng tập võ, đi ải Gia Hưng, không phải là tìm đường chết sao?"

"Đúng vậy, ngươi nói xem, sao Tần Thông Đạt lại muốn đưa nó tới ải Gia Hưng?" Lương Vương không thể tin nổi, "Lẽ nào nói, Tần Thông Đạt âm mưu cái gì... bị đứa con của mình phát hiện, ông ta không nỡ giết con ruột mình, lại sợ nó làm hỏng kế hoạch của mình, nên mới đưa nó đến ải Gia Hưng?"

Suy đoán của Lương Vương không hề logic, chỉ là do nghi kỵ.

Trường Trung muốn nói lại thôi, vào lúc mở miệng, nghĩ tới điều gì đó, lập tức nuốt hết những lời vốn dĩ định nói vào trong, trái lại nói: "Tần tiểu công tử chính là bằng hữu của Thái tử điện hạ."

"Bằng hữu gì chứ, chẳng qua là một tên..." Lương Vương khinh thường cười nhạo, còn chưa dứt lời, bỗng nhiên sửng sốt, "Không đúng!"

Trường Trung nói đến đây thì dừng, không cần phải nhiều lời nữa.

Lương Vương rõ ràng bắt đầu nôn nóng.

Lão đứng dậy từ trên sập, liên tục xoa tay: "Thằng nhóc đó nhất định đã phát hiện gì đó... Có phải Thái tử điện hạ và Tần Thông Đạt bí mật mưu đồ cái gì không?"

"Đúng, nhất định là thế." Một khi đã chôn hạt giống nghi ngờ xuống, ngay cả đứa con ruột thịt của mình, Lương Vương cũng không hề tin tưởng, "Trên người Thái tử cũng chảy dòng máu Tần thị!"

Còn có vài lời, Lương Vương vẫn chưa nói ra.

Nếu Thái tử vì chuyện cấm túc mà sinh lòng oán hận, nảy sinh tâm không phục, Tần Thông Đạt có khả năng qua lại với gã nhất.

"Truyền chỉ xuống, hiện tại trẫm phải hồi cung ngay lập tức." Lương Vương không rảnh quan tâm đến chuyện nghỉ ngơi, luống cuống tay chân bò dậy, "Đúng rồi, đi hỏi Hạ Vinh Sơn một chút, đứa con của Tần Thông Đạt có quay về với bọn họ không."

Đáp án là có.

Tần Hiên Lãng chẳng mấy chốc được đưa đến vương trướng.

Y không chút hoang mang lấy ra thư từ đã chuẩn bị sẵn: "Bệ hạ, mỗi lần thần viết thư cho gia phụ, đều viết hai bản, bản thân giữ một bản, đưa cho gia phụ một bản."

"Trường Trung." Lương Vương ra hiệu cho Nội Thị Giám lấy thư trong tay Tần Hiên Lãng đến.

Trường Trung hiểu ý, khom lưng lấy giấy viết thư về.

Lương Vương liếc mắt nhìn Tần Hiên Lãng bình tĩnh ung dung một cái, cảm thấy y không giống như đang nói dối, bèn dời lực chú ý lên bức thư.

Trong thư Tần Hiên Lãng nói thẳng, hành vi của Thái tử điện hạ có chút không ổn, y không muốn tiếp tục phò tá.

"Lời nói và việc làm của Thái tử có gì không ổn?" Tâm tình Lương Vương không ổn định, ngoài mạnh trong yếu giận dữ mắng, "Thái tử của trẫm cũng đến lượt ngươi xen vào?"

"Bệ hạ thứ tội!" Tần Hiên Lãng không kiêu ngạo không siểm nịnh phản bác, "Bệ hạ, ngài là thiên tử của Đại Lương, dù Thái tử điện hạ có tôn quý, làm ra việc thất đức, thần cũng không thể chịu đựng."

"Nó làm cái gì, ngươi thật ra..." Ngữ khí của Lương Vương bỗng nhiên yếu đi.

Lão nhớ tới Thái tử say khướt, và lời thống lĩnh Kim Ngô Vệ - Ngôn Dụ Hoa, nói: Thái tử điện hạ nói ngài thọ không quá ba năm.

Mí mắt Lương Vương giật mạnh.

Còn hỏi gì nữa?

Thái tử dám say rượu trong điện Kim Loan, ở cạnh cận thần, nhất định càng thêm không biết kiềm chế.

Lương Vương càng nghĩ càng kinh hãi.

Vì sao Tần Thông Đạt lại đuổi Tần Hiên Lãng ra khỏi Thượng Kinh?

Vì sao lại khăng khăng ở lại trong thành Thượng Kinh định sẵn sẽ bị người Địch công phá?

Là thật sự trung thành, hay là muốn thừa dịp lão không có ở đó, ủng hộ lập vua mới?

Trên đường về Thượng Kinh, Lương Vương vẫn luôn run sợ trong lòng, sợ khi trở lại thành Thượng Kinh, bản thân lập tức biến thành "Thái Thượng Hoàng" chẳng hề có thực quyền.

Lão vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, lật qua lật lại những bức thư Tần Hiên Lãng viết, đọc đi đọc lại vô số lần, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong lòng Tần Thông Đạt mang ý xấu, mà tiểu công tử Tần gia, Tần Hiên Lãng này bị đuổi đến ải Gia Hưng, thật sự vô tội.

Ít nhiều cũng nhờ Tần Hiên Lãng, mới có thể giúp lão phát hiện ý định thay lòng của Tần Thông Đạt!

"Trường Trung, nếu Tần Thông Đạt thật sự nổi lòng không phục, trẫm muốn giữ con hắn lại." Lương Vương nổi giận đùng đùng nói với thái giám bên cạnh, "Không thể giữ lại Tần gia, nhưng trẫm có thể chờ một 'Tần gia' thứ hai, chờ một 'Tần gia' hoàn toàn thuộc về chính trẫm."

Trường Trung cụp mi rũ mắt ở một bên hầu hạ: "Bệ hạ, thứ cho nô tài lắm miệng... Vị Tần tiểu công tử này dù sao cũng là người bên cạnh Thái tử điện hạ, nếu Thái tử điện hạ lên tiếng muốn ngài ấy quay về..."

"Muốn về?" Lương Vương cười lạnh, "Trường Trung, ngươi đúng là hồ đồ. Nếu Thái tử thông đồng với Tần Thông Đạt, Tần Hiên Lãng lại không muốn thông đồng làm bậy với bọn họ, về Đông Cung, chỉ còn một con đường chết, trẫm giữ nó lại bên cạnh là giữ mạng cho nó!"

Trường Trung bừng tỉnh hiểu ra: "Bệ hạ anh minh."

"Cũng may là nó đi ải Gia Hưng." Lương Vương nắm chặt thư trong tay, thấp giọng lẩm bẩm, "Bằng không, trẫm cũng không biết, vị tể tướng 'trung thành và tận tâm' của trẫm, vậy mà lại có một phần tâm tư như thế này."

Trường Trung không nói lời nào, trong lòng biết, Thái tử đã hoàn toàn mất đi thánh tâm của bệ hạ.

Chỉ là, Lương Vương không hề nghĩ đến, sau khi chạy về Thượng Kinh, phải đối mặt với một cảnh tượng như vậy —— Tần Thông Đạt thông đồng với địch phản quốc, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể chống chế.

"Hồi cung." Sự ủ rũ bao trùm trái tim Lương Vương.

Lão nhìn ngọn đèn dầu rực rỡ trong thành Thượng Kinh, hốc mắt nóng lên.

Đây là giang sơn của lão.

Không thể vứt bỏ.

"Đúng rồi, để thiết kỵ huyền giáp mở đường." Khi Lương Vương bước lên long liễn, bước chân hơi khựng lại, "Ngôn Dụ Hoa, ngươi lui ra đi."

"Vâng." Ngôn Dụ Hoa lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Mục Như Quy, bình thản dẫn Kim Ngô Vệ lui ra.

Ánh sáng bạc bị mây đen bao phủ, thiết kỵ huyền giáp đen nhánh đâm thủng thành Thượng Kinh phồn hoa.

Lúc này đây, bá tánh trong thành Thượng Kinh chẳng hề sợ hãi thiết kỵ huyền giáp, bọn họ nghe tiếng ùa ra hai bên đường, rưng rưng nhìn các tướng sĩ trầm mặc.

Rốt cuộc bọn họ cũng nhận ra, đây là một thanh đao sắc bén bảo vệ Đại Lương, lưỡi dao sắc nhọn của "nó" không chĩa về phía người Lương.

"Nó" quả thực nhuốm máu, nhưng máu dính trên người "nó" chính là máu của người Địch, là máu tươi của mỗi một kẻ âm mưu giẫm đạp quốc thổ Đại Lương.

Bọn họ không nên sợ hãi thanh đao sắc bén này.

Thứ bọn họ nên sợ hãi, chính là chiến tranh.

Hạ Triều Sinh ngồi trên xe ngựa vén màn xe lên, nhìn bá tánh tụ tập hai bên đường phố, biết thanh danh của huyền giáp đã được thay đổi trong lúc vô hình, trái tim treo cao hoàn toàn hạ xuống.

Cậu không đi theo nghi trượng mênh mông cuồn cuộn vào cung, mà lên đường về phủ Hầu.

Bùi phu nhân cũng nghe thấy sự náo nhiệt trên đường, thấy Hạ Triều Sinh trở về, vui sướng không thôi: "Sinh Nhi, mau để nương nhìn một cái, có phải đã gầy đi rồi không?"

Hạ Triều Sinh nhẹ nhàng nói: "Không ốm đâu ạ."

"Còn nói không ốm, rõ ràng đã gầy đi nhiều." Hốc mắt Bùi phu nhân ửng đỏ, liên tục gọi "con yêu", sau đó lại thổn thức không thôi, "Nói đi cũng phải nói lại, may là con không ở lại Thượng Kinh."

Hạ Triều Sinh giật mình: "Trong thành Thượng Kinh đã xảy ra chuyện gì sao?"

Bùi phu nhân kinh ngạc hỏi lại: "Con không nghe nói gì à?"

"Con vừa mới theo bệ hạ về từ Li Sơn."

"Chẳng trách." Bùi phu nhân hiểu ra, lôi kéo cậu ngồi xuống, lặng lẽ thở dài, "Con có biết, bệ hạ vừa mới rời khỏi Thượng Kinh, Tần Thông Đạt lập tức đánh cướp hết những tiệm lương thực trong thành, còn phái người cướp đoạt lương thực khắp nơi không?"

"Cái gì?!" Hạ Triều Sinh kinh hãi biến sắc.

Bùi phu nhân nhớ lại hành động của Tần Thông Đạt, cười khổ: "Nương không đành lòng nhìn bá tánh chịu khổ, mở cửa phủ tặng chút lương thực, còn bị người của Tần gia tìm tới cửa, cả nồi cháo cứu tế cũng bị đá đổ... Cũng may, một vị người hầu bên cạnh Vương gia âm thầm tương trợ, mới không tạo thành họa lớn."

"...Cũng có lẽ là Tần Thông Đạt có ý đồ khác, khinh thường dây dưa với nương, nên sau này khi nương lần nữa mở cửa phủ đưa lương thực, người Tần gia không có xuất hiện lại."

Hạ Triều Sinh cẩn thận suy nghĩ ý đồ của Tần Thông Đạt trong giây lát —— lão không chỉ có ý định thông đồng với địch phản quốc, mà còn định dùng lương thực trong thành, mưu cầu vinh hoa phú quý.

"Vị người hầu giúp nương, chắc là Hắc Thất nhỉ?" Hạ Triều Sinh đè nỗi lòng tràn đầy phẫn nộ xuống, cố gắng mỉm cười đứng dậy, "Nương, con đi gặp hắn."

Hạ Triều Sinh tìm được Hắc Thất trong sân.

"Vương phi." Hắc Thất cũng nhìn thấy cậu, cười hì hì thò đầu qua, "Thuộc hạ thỉnh an Vương phi."

"Lần này đa tạ ngươi." Ngữ khí Hạ Triều Sinh vội vàng, "Hắc Thất, ngươi mau đi tìm Vương gia, thuật lại những chuyện đã phát sinh mấy ngày này trong thành Thượng Kinh cho Vương gia nghe."

Căn cơ Tần gia thâm sâu, nếu không thể đánh một đòn trí mạng, hậu hoạn khôn lường.

Hắc Thất biết mức độ nghiêm trọng của sự tình, lập tức hóa thành một cái bóng, nhảy ra khỏi tường viện phủ Hầu.

Hạ Triều Sinh đứng trong gió lạnh, thở ra một hơi.

Không diệt Tần gia, Mục Như Kỳ sẽ vĩnh viễn còn chỗ dựa.

Cậu không có cách nào trực tiếp kéo Mục Như Kỳ xuống khỏi cái ghế Thái tử, nhưng cậu có thể từng bước một, chặt đứt cánh tay của Mục Như Kỳ.

Cậu vẫn còn có thể sống mấy năm, hết thảy vẫn còn kịp.

Tác giả có lời muốn nói:

Tui bị biên tập kêu sửa lại tên truyện, huhuhu không thể dùng từ "bạo quân" nữa _(:з" ∠)_