Ngũ hoàng tử vẫn chưa biết bản thân đã bị Lương Vương kiêng kị, vẫn còn đang nghĩ cách làm sao để khiến Thập nhất hoàng tử bị giữ lại trong hoàng thành.
Thật ra cũng không khó, phàm là hoàng tử có chút đau đầu nhức óc, đều sẽ không có khả năng đi theo nghi trượng của Lương Vương đến Li Sơn.
Nhưng Mục Như Húc muốn khiến cho Mục Như Ý nằm trên giường lâu một chút... lâu đến mức giống như vị huynh trưởng đã tàn phế của gã, hoàn toàn vô duyên với ngôi vị hoàng đế.
Một khi Mục Như Húc đã trở nên tàn nhẫn, sẽ không còn quan tâm đến tình nghĩa anh em nữa.
Mục Như Ý còn nhỏ, không có cách nào đề phòng huynh trưởng lúc nào cũng muốn hại mình, nhưng trong lòng Hải phi đã loáng thoáng có dự cảm bất thường.
"Như Ý, đi gặp hoàng tử sư đi." Hải phi trầm ngâm một lát, đưa ra quyết định, "Phụ hoàng của con cũng bảo Nội Thị Giám bên cạnh đi đưa đồ bổ, con thân là học sinh của hắn, đương nhiên cũng phải đi thăm."
Thập nhất hoàng tử ngoan ngoãn đồng ý, một lát sau lại ngượng ngùng nói: "Nhưng mà Cửu hoàng thúc dữ lắm."
Hải phi cười gật đầu: "Vậy con đi thăm hoàng tử sư thôi, cố gắng đừng chọc giận hoàng thúc của con."
"Hoàng tử sư vui, Cửu hoàng thúc cũng sẽ vui." Mục Như Ý nháy mắt hớn hở, "Mẫu phi, bây giờ con sẽ đi ngay!"
Thập nhất hoàng tử nói xong, chạy bình bịch ra ngoài điện.
"Nương nương, sao ngài không dặn dò điện hạ thêm vài câu?" Thị nữ bên cạnh Hải phi nôn nóng nói, "Hiện giờ Ngũ hoàng tử đối với điện hạ của chúng ta như hổ rình mồi, dù ngài không định tính kế người khác, người khác cũng sẽ tính kế ngài... Nếu Thập nhất hoàng tử điện hạ được Cửu Vương gia tương trợ, vậy thì sau này..."
"Chớ có nói bậy." Tính tình Hải phi hiền lành, dù có tức giận thì giọng điệu vẫn mềm mại, "Cửu Vương gia là người các ngươi có thể tính kế được à? Như Ý của ta, trong lòng ta hiểu rõ... Nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, hướng tới tự do ngoài cung, chứ không muốn vị trí chí tôn kia. Hơn nữa, Thái tử trước đây có thế lực lớn như vậy, nhưng cũng không được thiết kỵ huyền giáp ủng hộ, con của ta... sao có thể lọt vào mắt xanh của Cửu Vương gia được?"
Thị nữ không cam lòng nói: "Nhưng Cửu Vương phi là hoàng tử sư của điện hạ chúng ta mà."
"Nếu không phải hoàng tử sư, Như Ý còn có khả năng được thiết kỵ huyền giáp ủng hộ." Hải phi cười khổ, tháo cây trâm vàng trên búi tóc xuống, lẩm bẩm tự nói, "Nhưng ngươi có biết vì sao Cửu Vương phi lại trở thành hoàng tử sư không?... Đó là thủ đoạn của bệ hạ nhằm kiềm chế Cửu Vương gia, cố ý nhốt Cửu Vương phi trong cung. Cửu Vương gia không so đo hiềm khích trước đây, không coi chúng ta là kẻ địch chính là trong cái rủi có cái may, sao chúng ta có thể hi vọng xa vời rằng hắn sẽ ủng hộ một hoàng tử không hề có phần thắng chứ? Ngươi tuyệt đối đừng có nói bậy nói bạ trước mặt Thập nhất hoàng tử điện hạ, vô duyên vô cớ cắt đứt tình nghĩa thầy trò này."
Thị nữ hiểu được lợi hại trong đó, hoảng sợ quỳ xuống đất: "Nương nương nói đúng, sau này nô tỳ tuyệt đối sẽ cẩn thận từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối sẽ không dạy hư điện hạ!"
Hải phi vui mừng gật đầu: "Ngươi hiểu rõ lý lẽ là được."
Bên kia.
Thập nhất hoàng tử tìm được đồ bổ tốt nhất trong điện của mình từ trong nhà kho, vui sướng chạy về phía phủ Vương.
Hạ Triều Sinh vừa mới tiễn Trấn Quốc Hầu và Bùi phu nhân đi, thở phào một hơi, cảm thấy đã cống hiến hết kỹ năng diễn xuất của cả đời mình trong nửa ngày này, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, Hồng Ngũ đã chạy tới nói: "Thập nhất hoàng tử điện hạ tới."
"Mục Như Ý?" Mục Như Quy khẽ nhíu mày, "Kêu nó về đi."
"Thôi, tới thì cũng đã tới rồi." Hạ Triều Sinh vội vàng ngăn Hồng Ngũ đang xoay người lại, "Ta cũng đã lâu không gặp điện hạ."
Cậu làm hoàng tử sư cũng bữa đực bữa cái (*), cơ thể chỉ hơi không khỏe thôi, sẽ bị Cửu thúc giữ lại trong nhà, khó trách bên ngoài lan truyền lời đồn cậu không sống được bao lâu.
(*) ba ngày bắt cá, hai ngày thả lưới (三天打鱼, 两天晒网): ý nói làm việc không bền, thường gián đoạn, không thể kéo dài lâu
"Mệt không em?" Nhìn thấy vẻ mặt chìm trong sự mệt mỏi của Hạ Triều Sinh, Mục Như Quy đau lòng đỡ lấy eo cậu, "Cho Như Ý thấy mặt em rồi, ta sẽ tống cổ nó đi ngay."
"Thập nhất hoàng tử điện hạ cũng không phải đứa trẻ hư, Cửu thúc đừng đuổi nó đi."
Mục Như Quy mím môi, dáng vẻ không giống như sẽ nghe lời cậu.
Hạ Triều Sinh còn đang định khuyên một lần nữa, Mục Như Ý đã vội vã chạy vào.
"Hoàng tử sư, Cửu hoàng thúc." Thập nhất hoàng tử thở phì phò, hành lễ với bọn họ, "Như Ý làm phiền."
Hạ Triều Sinh ho nhẹ, đỡ Mục Như Ý dậy, rồi cười đánh giá tiểu hoàng tử: "Đã nhiều ngày không hỏi công khóa (*) của con, cũng không biết con đã học đến đâu rồi."
(*) ngày xưa, khảo hạch kết quả, thành tích được gọi là "công khóa"
"Như Ý có học hành chăm chỉ." Mục Như Ý nghiêm túc đọc hai câu thơ, rồi giữ chặt tay cậu, "Sao thầy lại gầy đi nhiều thế?"
Hạ Triều Sinh nhẹ nhàng ấn tay nhóc lên bụng nhỏ: "Không, ta mập."
Mục Như Ý: "...Á, thật này!"
Mục Như Quy: "..."
Chẳng hiểu sao Mục Như Quy lại nhìn thấy chút khoe mẽ trên mặt Hạ Triều Sinh.
Mục Như Ý thấy Hạ Triều Sinh "mập" thì yên tâm, nhóc trèo lên ghế ngồi xuống, duỗi tay lấy những món ăn vặt mà mình vẫn chưa ăn hết.
Hạ Triều Sinh đưa bánh hoa đào mà mình thích nhất qua: "Nếm thử đi, do chính tay Hạ Hoa làm đó."
Mục Như Ý cảm ơn, cầm trong tay, vô cùng cẩn thận cắn một ngụm, sau đó, đôi mắt lập tức sáng lên: "Ngon quá!"
"Đúng vậy, cái này cũng ngon." Hạ Triều Sinh lại đưa một miếng điểm tâm khác qua.
Mục Như Ý ăn đến mức không ngẩng đầu lên được, cả miệng đều là vụn đường.
Hạ Triều Sinh nhìn nhìn, sắc mặt hơi đổi, cậu vội chạy nhanh ra ngoài phòng, ôm ngực nôn khan. Tới rồi, giai đoạn cậu ngửi thấy mùi điểm tâm là khó chịu.
"Ta bắt đầu hối hận vì gặp Như Ý rồi." Hạ Triều Sinh dở khóc dở cười thì thầm với Cửu thúc đã đuổi kịp mình, "Nó ăn bánh hoa đào ngay trước mặt ta, ta vừa muốn ăn, vừa muốn nôn, khó chấp nhận quá."
Mục Như Quy trầm mặc móc một bao ô mai từ trong ngực ra, nhét một viên vào miệng cậu.
Hương vị chua chua ngọt ngọt nháy mắt xua tan cảm giác khó chịu trong miệng Hạ Triều Sinh, cậu ngạc nhiên nói: "Cửu thúc?"
"Ta nghe nói... Lúc muốn nôn, ăn cái này sẽ có tác dụng." Mục Như Quy thấy Hạ Triều Sinh thích, bèn cho cậu thêm một viên, rồi gói bao giấy lại, lần nữa nhét vào lòng ngực, "Nếu em thích, ta sẽ chuẩn bị thêm."
"Thích." Hạ Triều Sinh cười tủm tỉm nhét tay vào ống tay áo, thầm nghĩ, Cửu thúc nhất định đã đi hỏi thuộc hạ có nương tử trong nhà, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chua ngọt ấm áp như ô mai.
"Cửu hoàng thúc, các người giấu con ăn cái gì thế?" Thập nhất hoàng tử điện hạ không biết đã chạy đến từ lúc nào, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm gò má phồng lên của Hạ Triều Sinh.
Hạ Triều Sinh nổi ý xấu, cố ý làm ra vẻ hưởng thụ: "Thơm quá chừng."
Thập nhất hoàng tử sắp chảy nước miếng rồi, nhóc rầm rì nói: "Cửu hoàng thúc, con... con không giành hoàng tử sư với người nữa, người cũng cho con ăn một miếng đi."
Hạ Triều Sinh phụt cười thành tiếng, liếc Mục Như Quy, dáng vẻ như rất muốn xem Cửu thúc sẽ đáp lại thế nào.
Mục Như Quy lấy ô mai từ trong ống tay áo ra, quơ quơ trước mắt Mục Như Ý: "Ngươi nên gọi Vương phi của ta là gì?"
Mục Như Ý bĩu môi, nước mắt lưng tròng, cắn môi không chịu trả lời.
Tuy nhóc còn nhỏ, nhưng cũng biết, nếu thật sự gọi Hạ Triều Sinh là "Cửu hoàng thẩm", sau này lớn lên thật sự sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Mục Như Quy thấy Mục Như Ý không chịu gọi, đương nhiên sẽ cất ô mai vào lại trong ống tay áo: "Triều Sinh, đi thôi."
"Cửu thúc, người cho nhóc một viên đi." Hạ Triều Sinh nhịn cười níu lấy cánh tay Mục Như Quy, nhìn khóe mắt rưng rưng của Mục Như Ý, không đành lòng, "Một viên ô mai thôi mà..."
"Không được." Mục Như Quy gập ngón tay lại, vuốt nhẹ lên chóp mũi cậu, "Dù không có ô mai, sớm muộn gì nó cũng phải sửa lại xưng hô."
Hạ Triều Sinh cảm thấy bất lực: "Cửu thúc, nhóc con đều sẽ có thời kỳ này, bọn nó căn bản không hiểu kết hôn là có nghĩa gì, chẳng qua chỉ là thuận miệng nói thôi, người cần gì phải để trong lòng?"
"Đều có thời kỳ này?" Ánh mắt Mục Như Quy lạnh đi, ôm chặt eo Hạ Triều Sinh, "Khi em còn nhỏ cũng như vậy sao?"
Hạ Triều Sinh: "..."
Hạ Triều Sinh phút chốc nghẹn họng.
Mục Như Quy hiểu lầm cậu đang do dự, giọng nói khô khốc: "Năm đó, em muốn gả cho ai?"
"Cửu thúc, ta... sao ta lại muốn gả cho người ta chứ?" Cậu tức giận dậm chân, "Ta là nam nhi, dù thật sự có thời kỳ như vậy, cũng nên giống Mục Như Ý hiện tại, suy nghĩ nên cưới cô nương nhà người ta!"
Mục Như Quy thuận thế tiếp lời: "Cô nương cũng không được."
Hạ Triều Sinh nghẹn một hơi ở ngực, vừa tức giận, vừa buồn cười, nhưng không bao lâu sau, cậu lại nếm được chút ngọt ngào trong đó.
Cửu thúc đây là đang để ý tương lai của cậu, cũng quan tâm đến quá khứ của cậu.
"Ta chẳng nghĩ đến ai hết." Tâm tư Hạ Triều Sinh thay đổi xoành xoạch, cuối cùng vẫn nói thật, "Khi ta lớn bằng Như Ý hiện tại, chỉ biết trèo cây, trộm trứng chim, đến khi lớn hơn một chút thì vào Thái Học, suốt ngày lén chuồn ra ngoài chơi... Làm gì nghĩ được đến chuyện tình yêu gì đó."
Hạ Triều Sinh cố ý không nhắc đến chuyện gặp được tiền Thái tử, Mục Như Kỳ, trước khi rời khỏi Thái Học.
Mục Như Quy cũng không hỏi.
Bọn họ nắm tay nhau quay về phòng ngủ, phía sau còn có một "cái đuôi nhỏ" đi theo.
Thập nhất hoàng tử không muốn đổi xưng hô với Hạ Triều Sinh, nhưng lại thật sự để ý đến món ăn vặt trong ống tay áo của Cửu hoàng thúc, nhóc rối rắm đến mức cả khuôn mặt đều nhăn lại.
Hạ Triều Sinh lén quay đầu lại, liếc mắt nhìn một cái, lòng cũng mềm đi: "Cửu thúc, người muốn một đứa bé như thế nào?"
Mục Như Quy đáp không chút do dự: "Giống em."
"Giống ta?" Hạ Triều Sinh ngây người, "Giống ta... có gì tốt chứ?"
Cậu hỏi thẳng thừng khiến Mục Như Quy nhíu mày lại: "Em có chỗ nào không tốt?"
Hạ Triều Sinh cắn cắn môi, nhớ đến bản thân kiếp trước.
"Triều Sinh, em rất tốt." Mục Như Quy thấy thế, cúi đầu vuốt ve gương mặt lành lạnh của cậu, "Trong mắt ta, chẳng có ai tốt hơn em."
Cảm xúc mất mát tới nhanh, đi cũng nhanh, cậu bỗng cười rộ lên: "Cửu thúc, nếu sau này chúng ta có con, nương ta hỏi người, giữa ta và con, ai tốt hơn, người cũng sẽ trả lời như vậy sao?"
Mục Như Quy không cần nghĩ ngợi, nắm chặt tay Hạ Triều Sinh, trịnh trọng gật đầu: "Tất nhiên."
"Thế thì nương tử hoặc công tử gả chồng trong thành Thượng Kinh chắc hẳn đều hâm mộ ta có một... phu quân như vậy." Cậu thở dài rất nhẹ, cất bước đi đến trước sập.
Nhưng Mục Như Quy không nhúc nhích.
Hạ Triều Sinh đành phải dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại: "Cửu thúc?"
Đáy mắt Mục Như Quy lóe sáng, trong đôi đồng tử đen nhánh cuồn cuộn những cảm xúc chẳng thể kiềm chế.
Hạ Triều Sinh hoảng sợ: "Cửu thúc?"
"Ban nãy em... gọi ta là gì?" Mục Như Quy bước vài bước đến trước mặt Hạ Triều Sinh, vô cùng cẩn thận nắm lấy cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào đôi mắt mình, "Em gọi ta là gì?"
"Ta..." Hạ Triều Sinh nhớ lại lời mình vừa nói, mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Khi cậu nói "phu quân" cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Hay là nói, ở trong lòng cậu, Cửu thúc đã sớm là phu quân của cậu.
Nhưng hiện giờ, Mục Như Quy ép cậu chính miệng thừa nhận, cậu trái lại bắt đầu ngượng ngùng.
"Triều Sinh, em gọi lại lần nữa, được không em?" Mục Như Quy cúi người đến trước mặt Hạ Triều Sinh, giọng điệu khẩn thiết, thậm chí còn có chút cầu xin, "Ta... muốn nghe."
Nét đỏ ửng trên mặt Hạ Triều Sinh lan tràn đến cổ.
Cậu giống một con tôm luộc, run rẩy nói: "Phu quân."
Editor có lời muốn nói:
Ô mai