Thái y vào phủ Vương, lúc bắt mạch thì run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.
Bởi vì Mục Như Quy đang đứng ngay phía sau ông ta, mắt sáng như đuốc, ánh mắt như đao.
Hạ Triều Sinh cuộn mình trên giường, tò mò nhìn mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán của thái y, rồi liếc mắt nhìn Mục Như Quy một cái, bừng tỉnh hiểu ra —— đây không phải là người Cửu thúc sắp xếp ở Viện Thái y, chắc chắn có thể khám ra chuyện cậu có thai.
"Vương phi... Vương phi đây là..." Thái y khám ra, sợ đến mức nứt cả gan, quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thái y đã suy nghĩ rất nhiều.
Bệ hạ không biết chuyện Cửu Vương phi có thai, Vương gia lại giấu giếm không báo, rốt cuộc là muốn đứa nhỏ này, hay là không muốn?
Trong lòng thái y khổ sở.
Tranh đấu giữa hoàng tử đã khiến cho cả Viện Thái y kiệt quệ, bây giờ lại có thêm một vị Cửu Vương gia thống lĩnh thiết kỵ huyền giáp, giang sơn Đại Lương này cuối cùng sẽ thuộc về ai đây?
"Thái y khám ra cái gì, cứ nói thẳng là được." Mục Như Quy tinh tế kiểm tra lò sưởi trong tay, xác nhận không sai mới đưa cho Hạ Triều Sinh.
Thái y đột nhiên hoàn hồn, thăm dò nói: "Thân thể Vương phi không sao, chỉ là..."
Ông ta vừa nói, vừa lén đưa mắt đánh giá nét mặt của Mục Như Quy, chỉ thấy nét mặt của Cửu Vương gia vẫn như thường, duy chỉ có khóe môi là treo nụ cười lạnh như có như không, nhất thời hô to: "Chỉ là mấy ngày gần đây, thời tiết thay đổi, dẫn đến tỳ vị bất hòa (*), ăn uống không tốt, dùng mấy phương thuốc điều trị là được."
(*) Tỳ vị bất hòa (Can vị bất hòa): tỳ là lá lách, vị là dạ dày. Tỳ vị bất hòa là sự mất cân bằng giữa chức năng của lá lách và dạ dày, biểu hiện chủ yếu là đau mạn sườn, đau thượng vị, ợ chua, ợ hơi, kén ăn, tiêu chảy.
Mục Như Quy: "..."
Mục Như Quy không ngờ thái y sẽ biết điều như vậy, kinh ngạc nhướng mày.
Thái y đâu có ngờ nụ cười ban nãy của Mục Như Quy là xuất phát từ đáy lòng.
Hắn thật sự vui mừng khi nghe cơ thể Hạ Triều Sinh không sao.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, Mục Như Quy thầm nghĩ, miễn cho thái y lỡ miệng, hắn còn phải lo lắng một kiếp mà Thiên Khôn đạo nhân nói tới.
Thái y thấy vẻ mặt Mục Như Quy như thường, thầm nghĩ mình đã tự cứu được mạng mình, chỉ có mỗi Hạ Triều Sinh là dở khóc dở cười.
Cậu còn tưởng hôm nay bản thân có thể được báo cho tin vui mang thai, ai ngờ thái y nhát gan, bị Mục Như Quy dọa một cái đã nuốt lời nói thật vào trong.
Hạ Triều Sinh đành phải phối hợp hỏi: "Ta ăn cái gì vào cũng muốn nôn, vậy cũng là bình thường à?"
Thái y cười còn khó coi hơn khóc: "Bình thường, thật sự bình thường... Vương phi chỉ cần tỉ mỉ điều trị theo phương thuốc do lão thần kê, sáu bảy tháng sau tất nhiên sẽ không có việc gì."
...Sáu bảy tháng.
Con cũng sinh ra luôn rồi, đương nhiên không có việc gì.
Hạ Triều Sinh hiểu ra mình không thể hỏi được gì từ trong miệng của thái y, bất lực cuộn mình trong chăn gấm, che bụng nhỏ lại ngây người.
Mục Như Quy tiễn thái y đi, ngồi trước sập, kiên nhẫn an ủi: "Cơ thể em không sao, qua sáu bảy tháng nữa là ổn rồi."
Hạ Triều Sinh: "..."
Hạ Triều Sinh buồn bực nói: "Còn phải nôn sáu bảy tháng nữa."
"Cũng không phải thật sự sẽ nôn sáu bảy tháng." Mục Như Quy dùng kiến thức mình vừa mới nhồi nhét được, vụng về an ủi, "Một thời gian nữa là ổn thôi."
Tựa như cùng một loại bệnh, có vài người phản ứng mạnh một chút, có vài người phản ứng yếu một chút, đều là chuyện thường,
Hạ Triều Sinh hiện giờ ngửi được mùi gì cũng muốn nôn, chờ qua một tháng nữa, nói không chừng, thấy gì cũng muốn ăn.
Cậu miễn cưỡng chấp nhận lời an ủi này, rúc vào lòng Mục Như Quy, nhắm mắt lại thiếp đi.
Mà cái vị thái y sợ đến mức tè ra quần, khi quay trở lại hoàng thành, gặp mặt bệ hạ, không biết nên trả lời thế nào.
Chuyện Vương phi có thai, xem ý của Vương gia, là muốn tiếp tục giấu giếm.
Nhưng nếu không nói, vậy chính là tội khi quân.
Thái y quỳ gối dưới điện Kim Loan, lâm vào thế khó xử, cả người toát mồ hôi lạnh.
Trường Trung nhìn ra sự do dự của thái y, bước nhanh xuống dưới điện Kim Loan, lúc tuyên thái y vào điện thì hạ giọng uy hiếp: "Nói năng cho cẩn thận!"
Thái y cúi đầu khom lưng tỏ vẻ mình đã hiểu, chờ khi Lương Vương hỏi bệnh tình của Hạ Triều Sinh, lập tức đáp: "Sức khỏe Vương phi suy giảm nghiêm trọng, trong thời gian ngắn, e là không thể xuống giường."
"Không thể xuống giường?" Đây không phải là đáp án mà Lương Vương muốn nghe.
Nếu Hạ Triều Sinh không thể xuống giường, dù Mục Như Quy có quan tâm hay không, về tình về lý, đều sẽ phải ở lại phủ Vương... dẫu sao cũng phải gặp mặt lần cuối, đúng không?
Ngay cả Lương Vương cũng không tìm được lý do thích hợp để Cửu đệ của mình vứt bỏ Vương phi đang bệnh nặng, mang theo thiết kỵ huyền giáp bảo vệ cho an nguy của nghi trượng.
Thái y ấp úng: "Người bệnh lâu ngày... tự nhiên không thể xuống giường."
"Uống chút thuốc bổ thì sao?" Lương Vương không tin lắm, truy vấn, "Nhân sâm, lộc nhung, trẫm có bao nhiêu, ban thưởng bấy nhiêu, vẫn không thể bồi bổ nó để nó đứng dậy được sao?"
Thái y vô cùng kinh hãi.
Người có thai quả thật nên bồi bổ, nhưng không thể dùng quá nhiều cùng một lúc.
Nếu Hạ Triều Sinh thật sự dùng nhân sâm và lộc nhung mỗi ngày, bổ quá mức, sau này sinh con sẽ gặp nguy hiểm.
Thái y vội vàng khuyên can: "Không được đâu bệ hạ, vẫn nên cẩn thận bồi bổ dựa theo sức khỏe Vương phi."
"Cái này không được, cái kia cũng không được." Lương Vương buồn bực ngồi trên long ỷ, "Ngươi bảo trẫm nên làm thế nào cho phải?"
Trường Trung nghe vậy, đúng lúc chen vào: "Bệ hạ, bệnh của Cửu Vương phi... ngài cũng biết mà."
Từ lúc quỳ trước điện Kim Loan, Hạ Triều Sinh đã biến thành một con ma ốm nổi danh toàn Đại Lương.
Lương Vương ảo não không thôi: "Đương nhiên trẫm biết, nhưng trẫm chưa bao giờ nghĩ tới, nó sẽ bệnh đến mức không dậy nổi vào thời điểm then chốt thế này."
"Theo như nô tài thấy, không bằng thừa dịp trước săn xuân, để Vương phi tự chăm sóc mình cho thật tốt, nói không chừng, đến khi săn xuân diễn ra là có thể đứng dậy đó."
"Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi." Lương Vương thở dài, liếc mắt nhìn Trường Trung một cái, "Chuyện thái giám bên cạnh Như Ý trúng độc, đã tra được gì chưa?"
"Hồi bẩm bệ hạ, có chút manh mối."
"Ồ?" Lương Vương nhướng mày đầy hứng thú, "Nói nghe xem."
"Tên nô tài đó vốn không phải Nội Thị Giám bên cạnh Thập nhất hoàng tử, mà là tiện nô ở Tân Giả Khố." Trường Trung chậm rãi kể lại, "Chỉ là hôm ấy, không biết gặp được vận may gì, Nội Thị Giám bên cạnh Thập nhất hoàng tử đều bận rộn, nên mới được việc tốt như đưa thuốc cho hoàng tử."
"Tiện nô ở Tân Giả Khố à?" Lương Vương cười lạnh một tiếng, "Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?"
"Nô tài tra được đến đây, chuyện sau đó thì không tra được mấy." Trường Trung giải thích bằng giọng the thé, "Mỗi ba ngày tiện nô ở Tân Giả Khố sẽ ra cung cùng với xe chở nước, còn sau khi ra cung gặp ai... thì khó nói lắm."
"Không cần tra thêm nữa." Lương Vương nghĩ đến Mục Như Húc, cười lạnh lắc đầu, "Đã ra tay hại hoàng tử, sao có thể để lại dấu vết? Cho dù thật sự điều tra đến cùng, cuối cùng cũng chỉ tra được một kẻ chịu tội thay thôi."
"Vậy chuyện Thập nhất hoàng tử..."
"Trong lòng trẫm hiểu rõ."
"Bệ hạ tất nhiên hiểu rõ." Trường Trung thấp giọng phụ họa, "Cũng may Thập nhất hoàng tử may mắn, không uống chén thuốc có vấn đề kia, đổi lại là người không may, chẳng phải sẽ giống tên nô tài kia, chết không hiểu vì sao à?"
Sắc mặt Lương Vương nháy mắt tối sầm lại.
Trường Trung thấy thế, vội vàng cáo tội: "Nô tài nói gì không đúng sao ạ?"
"Không, ngươi nói rất đúng." Lương Vương nghiến răng nghiến lợi, "Đúng vậy, nếu trẫm không may mắn, uống phải chén thuốc có vấn đề gì đó, không phải sẽ chết không rõ nguyên do à?"
"Ôi trời, bệ hạ, sao có thể nói mấy lời bậy bạ như vậy?" Trường Trung lập tức quỳ xuống đất, "Bệ hạ là chân long thiên tử, phúc thọ vạn năm!"
"Phúc thọ vạn năm gì chứ? Chỉ có thể lừa gạt bản thân." Lương Vương mất kiên nhẫn đá Trường Trung sang một bên, "Ngươi nói xem, nếu Mục Như Húc dám ra tay với đệ đệ ruột thịt của mình, liệu có dám ra tay với trẫm không?"
Trường Trung nằm trên mặt đất run bần bật, không dám nói một câu.
Lương Vương cũng đã nhận định Mục Như Húc đã có lòng khác: "Đi, bảo Kim Ngô Vệ đến phủ Ngũ hoàng tử..."
"Bệ hạ, không được đâu!" Trường Trung nghe vậy, lập tức nhào tới, "Bệ hạ, không có chứng cứ chứng minh người hạ độc trong thuốc của Thập nhất hoàng tử là Ngũ hoàng tử. Không có bằng chứng, dù Kim Ngô Vệ bắt được Ngũ hoàng tử, vậy phải trị tội với tội danh gì ạ?"
"Trẫm là quân, nó là thần, quân muốn thần chết, thần không thể không chết!" Sau khi Lương Vương hoài nghi Ngũ hoàng tử có ý đồ với vương vị, lão đã không còn coi gã là đứa con ruột thịt của mình nữa, "Lẽ nào trẫm xử tử nó còn phải cần lý do à?"
"...Ban một ly rượu độc, giang sơn của trẫm sẽ được củng cố!"
"Bệ hạ, ngài quả thật có thể dùng một ly rượu độc ban chết cho Ngũ hoàng tử, nhưng không có bằng chứng, thần dân sẽ nghị luận thế nào?" Trường Trung tận tình khuyên can, "Trăm ngàn năm sau, bút mực lịch sử sẽ viết như thế nào về ngài?"
"Trẫm..." Lương Vương với nét mặt tàn nhẫn mất hết sức lực, ngồi phịch xuống long ỷ, nặng nề cúi đầu xuống, "Chẳng lẽ trẫm không thể làm gì nó sao?"
Trường Trung duỗi tay vỗ sống lưng Lương Vương, thuận khí cho lão: "Bệ hạ, ngài cũng không thể nghĩ vậy... Nếu biết Ngũ hoàng tử điện hạ đã có lòng khác, vậy thì đề phòng là được."
"Nếu Ngũ hoàng tử thật sự làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, bệ hạ muốn xử trí như thế nào đều được; nhưng nếu Ngũ hoàng tử vẫn chưa làm ra chuyện gì khác người, bệ hạ âm thầm đề phòng, cũng không đến mức sau này cha con cách lòng!"
"Cũng đúng." Lương Vương lặng lẽ thở dài, vịn tay Trường Trung, lảo đảo đi ra ngoài điện Kim Loan, "Cùng trẫm đi thăm Như Ý đi, chuyện lần này, nó đã chịu khổ rồi."
"Thập nhất hoàng tử còn nhỏ tuổi, hồi phục rất nhanh, bệ hạ không cần lo lắng."
"Cho dù hồi phục nhanh, trẫm cũng phải bồi thường cho nó."
"Ôi, bệ hạ nhân từ."
Mấy ngày sau, Hạ Triều Sinh ở trong phủ Vương nghe nói, Thập nhất hoàng tử nằm trên giường bệnh được Lương Vương phong làm Thân vương.
"Thân vương." Cậu gặm lê, nhai rộp rộp giòn tan, "Ta nhớ khi tiền Thái tử còn nhỏ, đầu tiên cũng được phong là Thân vương, sau đó mới thành Thái tử... Bệ hạ làm vậy cho Ngũ hoàng tử xem đó."
Mục Như Quy gọt lê thành từng miếng nhỏ cho cậu, gật đầu: "Xem như đang thúc đẩy."
"Nhưng bên phía Ngũ hoàng tử lại chẳng có động tĩnh gì." Hạ Triều Sinh phân tích một cách rõ ràng, "Có hai khả năng, một là Ngũ hoàng tử đã từ bỏ chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thứ hai, hắn có mưu đồ sâu hơn."
Bọn họ nhìn nhau một cái, đều biết, khả năng thứ hai có nhiều khả năng xảy ra hơn.
"Cửu thúc, người có đi săn xuân tháng ba không?" Hạ Triều Sinh đặt lê xuống, bước đến bên cạnh Mục Như Quy, cắn cái lõi hột bị cắt đến gồ ghề lồi lõm trong tay hắn, "Bệ hạ chắc chắn rất muốn thiết kỵ huyền giáp bảo vệ phải không?"
"Hoàng huynh vẫn chưa nói." Mục Như Quy nhanh tay nhanh mắt bỏ hột đi, cầm một quả lê đã được gọt vỏ lên lần nữa, cắt rất nhanh, rồi cẩn thận đút vào miệng cậu, "Nhưng mà, ta thấy mấy ngày nay hắn đưa đồ bổ vào phủ Vương, chắc là muốn ta dẫn em cùng đến Li Sơn."
Hạ Triều Sinh đã nằm đến chán ngấy trong phủ Vương, vừa nghe Cửu thúc nhắc đến Li Sơn, lập tức vui vẻ gật đầu: "Được đó, được đó, ta muốn đi."
Bàn tay cắt lê của Mục Như Quy hơi khựng lại: "Không được."
Mang thai rồi, sao còn muốn chạy lung tung nữa?
Editor có lời muốn nói:
=)))) ẻm mang thai xong cái ẻm quậy lắm mọi người ơi, nhõng nhẽo cũng nhiều hơn nữa, nên trong mấy chương kế mọi người sẽ được gặp một em hồ ly làm nũng cả ngày. Thật ra cũng dễ hiểu thui, thù đã báo xong, chồng thì chiều, ba mẹ thì thương, vui thì ở phủ Vương, không vui thì về phủ Hầu =))))) gặp tui thì tui cũng sẽ quậy cả ngày ~
Đố vui không có thưởng:
Đoán xem cục cưng của anh rùa dùng cách gì để ảnh đồng ý cho ẻm đi săn xuân =)))))))))))))