Sống Lại, Từ Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 27



Quý Dung Hoài canh giữ trước giường bệnh, trong tay cầm một quyến sách Vật lí, tùy tiện lật vài trang, sau đó liền đọc to, “Tính chất sóng - hạt của ánh sáng…”

 

Hứa Nguyệt Thiểu vẫn luôn cảm nhận thấy tiếng nói bên tai. 

 

Cô muốn mở mắt ra, xem là ai đang quấy rầy giấc ngủ của mình, nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, căn bản không mở lên nổi. 

 

Trong lúc vô tình, hình như cô còn nghe thấy “Newton”, “Định luật bảo toàn năng lượng”... Những từ này, khiến đầu cô đang khó chịu lại càng nhức nhối. 

 

Cô rất muốn mắng một câu “Trật tự đi!” nhưng đến cuối cùng, cô chỉ có thể khẽ run rẩy ngón tay. 

 

Hàng ngày cô đều bị làm phiền kiểu này, không khỏi cảm thấy khó chịu, muốn phản kháng lại. Mỗi ngày, việc cô cố gắng làm chính là mở mắt ra. 

 

Sau đó, việc đầu tiên cô muốn làm sau khi mở mắt ra chính là hung hăng mắng tên thần kinh nào đọc sách Vật lí mỗi ngày! 

 

Cho nên, Hứa Nguyệt Thiểu chỉ có thể khổ sở chịu đựng cảm giác lực bất tòng tâm!

 

Thẳng cho đến một ngày, Hứa Nguyệt Thiểu cuối cùng cũng phá tan được trở ngại, mạnh mẽ mở mắt ra. 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Ánh sáng trước mắt khiến cô hơi chói, mãi lâu sau mới thích ứng được. 

 

“Nguyệt Thiểu!” Quý Dung Hoài thấy Hứa Nguyệt Thiểu mở mắt, lập tức bỏ sách xuống, bước nhanh tới. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhìn thấy quyển sách Vật lí rơi xuống đất. 

 

Hoá ra là Quý Dung Hoài!

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhăn nhó, cô mắng, “Hoá ra người đọc sách Vật lí mỗi ngày chính là anh à?! Anh có biết anh khiến em cảm thấy khó chịu thế nào không?!” 

 

Quý Dung Hoài khựng lại, hốc mắt đỏ bừng: “Nguyệt Thiểu…” 

 

Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyệt Thiểu thấy Quý Dung Hoài rơi lệ, vì thể ngồi ngốc một lúc, cảm thấy áy náy, nghĩ xem có phải mình mắng anh quá đáng lắm không?

 

“A Hoài, xin lỗi, chỉ là em cảm thấy hơi ồn…” 

 

Lời còn chưa dứt, cô đã bị anh ôm chặt vào ngực. 

 

Quý Dung Hoài không dám dùng nhiều sức, vui mừng đến nước mắt chảy dài, “Nguyệt Thiểu, em nghe thấy, em nghe thấy anh đọc, em biết không?” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu bị anh ôm, đầu óc trống rỗng, hai mắt mở lớn. 

 

Mãi lâu sau cô mới nghe được giọng nói run run của mình, “A Hoài, em nghe thấy! Em có thể nghe thấy anh nói!” 

 

Quý Dung Hoài cho cô một lời khẳng định: “Đúng vậy, Nguyệt Thiểu, em có thể nghe thấy rồi!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu vui mừng đến hốc mắt phiếm hồng, mang theo một tia cảm khái, nhiều hơn nữa chính là cảm giác hạnh phúc khi vượt qua đại nạn.

 

Cha mẹ Hứa nhận được tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy Hứa Nguyệt Thiểu bình an liền không khỏi vui mừng. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu dang rộng hai tay, tủi thân gọi: “Cha, mẹ.” 

 

Mẹ Hứa tiến lên ôm con gái, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, “Mẹ ở đây, con gái ngoan, mẹ ở đây với con.” 

 

42 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ Hứa, rốt cục không khống chế được mà khóc nức nở, “Mẹ, con sợ lắm! Con sợ sẽ không bao giờ chơi đàn được nữa, sợ không bao giờ nghe được giọng nói của cha mẹ nữa!” 

 

Khoé mắt cha Hứa ươn ướt, cũng tiến lên ôm cả vợ con mình, “Tất cả đều qua rồi, về sau sẽ càng ngày càng tốt lên.” 

 

Quý Dung Hoài đứng một bên nhìn một nhà đoàn tụ, thực lòng vui mừng thay cho Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Cha mẹ Quý đi vào thấy cảnh đó, liếc nhau mỉm cười. 

 

Mẹ Quý tiến lên chào hỏi: “Dì còn chưa chính thức làm quen với Nguyệt Thiểu đâu.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu lén liếc mắt nhìn Quý Dung Hoài, chỉ thấy anh vẫn luôn nhìn mình chăm chú, nhịn không được bật cười, “Bác trai, bác gái.” 

 

Mẹ Quý rất vui vẻ, khí thế sắc sảo không còn sót lại chút nào, “Tôi thấy chúng ta kết thành thông gia là hợp lí lắm, hai đứa nhỏ vừa khéo thích nhau, mọi người cũng đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió như vậy.” 

 

Cha mẹ Hứa hiện giờ chỉ muốn con gái mình hạnh phúc, về phần muốn kết thông gia với ai, bọn họ đều tôn trọng ý của Hứa Nguyệt Thiểu. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu kéo ống tay áo mẹ, có chút ngại ngùng, thấy mình đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không xong. 

 

Mẹ con liên tâm, mẹ Hứa nhìn một cái là hiểu được ý của con gái mình, đang muốn cất lời, lại nghe Quý Dung Hoài nói: “Cha, mẹ, con biết là cha mẹ thấy con thật lòng yêu Nguyệt Thiểu, nhưng chuyện của bọn con, hi vọng mọi người cứ để cả hai tự giải quyết.” 

 

Cha mẹ Quý liếc nhau, mỉm cười. 

 

Mẹ Quý nói: “Đúng là mẹ suy nghĩ chưa chu toàn, con trai đã trưởng thành rồi, nên để con tự quyết định cuộc đời mình mới phải.”

 

Hứa Nguyệt Thiểu khẽ xoắn hai bàn tay, cúi đầu không biết nghĩ gì.

 

.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Nguyệt Thiểu ở bệnh viện dưỡng thương nửa tháng, sau khi hoàn toàn bình phục mới được xuất viện. 

 

Hôm đó, Quý Dung Hoài cầm một bó hoa hướng dương rực rỡ tiến về phía cô. 

 

Anh đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn cô, “Nguyệt Thiểu, chúc mừng em khoẻ lại.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu vừa mới nhận hoa, cách đó không xa đã hiện lên nhiều khuôn mặt quen thuộc. 

 

Louis, Alicia, Nicole vỗ tay nồng nhiệt, “Nguyệt Thiểu, chúc mừng cậu xuất viện.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu vẫy tay đáp lại, khuôn mặt tràn ngập ánh mặt trời, tinh thần phấn chấn cười tươi, “Cảm ơn mọi người!” 

 

Cô đứng dưới ánh mặt trời, về sau nhất định con đường cô đi sẽ trải đầy hoa!

 

Thời gian xin nghỉ phép kết thúc, Hứa Nguyệt Thiểu trở về Học viện Âm nhạc Casselton.

 

Khi cô cùng giáo sư tiến vào giảng đường, tất cả mọi người đều vỗ tay, trên khuôn mặt bọn họ là những nụ cười chân thành, thật tình mừng cho cô khổ tận cam lai. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm ấm áp của người khác ngoài gia đình, trái tim cũng mềm ra, “Cảm ơn mọi người.” 

 

Giáo sư Cloudy nhẹ nhàng nắm tay Hứa Nguyệt Thiểu, “Chúc mừng em đã xuất viện, niết bàn hồi sinh.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu bắt tay cô, ánh mắt mang theo một tia áy náy, “Em đã cô phụ chờ mong của cô rồi, không chỉ không biểu diễn thành công ở Black Mamba Concert Hall, ngay cả thiệp mời cô cho em cũng bị đốt cháy.”

 

Giáo sư Cloudy lắc đầu, “Đây cũng không phải lỗi của em. Em biết không, tôi có tin này muốn nói cho em biết!” 

 

Trái tim Hứa Nguyệt Thiểu đập rộn ràng, “Tin gì vậy ạ?” 

 

Giáo sư Cloudy nắm tay Hứa Nguyệt Thiểu dẫn cô đi tới trước bục giảng, “Chúc ta hãy nhiệt liệt chúc mừng Nguyệt Thiểu nhận được cơ hội diễn xuất ở Vienna’s Concert Hall!”

 

Hứa Nguyệt Thiểu quay ngoắt nhìn giáo sư Cloudy, trên khuôn mặt là vẻ không thể tin, như thể không kịp phản ứng với niềm vui mừng lớn lao, đầu óc lập tức ong ong lên. 

 

43 

 

Khi giáo sư Cloudy lấy ra tấm thiệp mời màu đen dát vàng cùng chữ “Vienna” nổi bật ở mặt trên, Hứa Nguyệt Thiểu cảm thấy bản thân như đang nằm mơ. 

 

Cô chạm vào tấm thiệp, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. 

 

Giấc mơ kiếp trước chưa được toại nguyện, kiếp này, trải qua bao cay đắng, cuối cùng cô cũng chạm tay vào. 

 

Giáo sư Cloudy mỉm cười, “Hội đồng Vienna’s Concert Hall xem được video diễn tấu của em, đã phá lệ mời em đến biểu diễn.”

 

Hứa Nguyệt Thiểu đưa tay bịt chặt miệng, mãi thật lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cô, em vô cùng biết ơn cô, giáo sư Cloudy.”

 

Sau khi Hứa Nguyệt Thiểu trở về, việc đầu tiên chính là lấy ra thiệp mời cho những người thân thiết nhất của cô xem. Trong mắt bọn họ lập tức hiện lên vẻ vui mừng tán dương, càng nhiều hơn là sự tự hào. 

 

Quý Dung Hoài rót một cốc nước ấm cho cô, cười nói: “Nguyệt Thiểu, chúc mừng em.” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu nhận cốc nước ấm, uống một ngụm, cười: “Cảm ơn anh.” 

 

“Nguyệt Thiểu!” Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói cực kì quen thuộc. 

 

Hứa Nguyệt Thiểu quay lại, cốc nước ấm trong tay vừa mới đặt xuống bàn, người đó lao tới ôm cô thật chặt. 

 

Tống Tuyết Dao khóc: “Nguyệt Thiểu, cuối cùng mình cũng được gặp cậu rồi! Hu hu hu, thật may là cậu không sao!” 

 

Hứa Nguyệt Thiểu bật cười, giúp cô ấy lau nước mắt, “Được rồi, đừng khóc nữa mà, trôi hết lớp trang điểm rồi kìa. Sao cậu lại tới đây?” 

 

Tống Tuyết Dao lập tức muốn bỏ chạy, lại bị Hứa Nguyệt Thiểu nhanh tay kéo lại được.

 

Hứa Nguyệt Thiểu bất đắc dĩ, khẽ xoa đầu cô ấy, “Mấy ngày nữa tớ sẽ biểu diễn, cậu tới xem nhé!” 

 

“Tất nhiên rồi!” Tống Tuyết Dao vui mừng nhảy cẫng lên. 

 

Bọn họ cách Vienna rất gần, chỉ mất một giờ đi máy bay. 

 

Khi bọn họ đáp xuống cái nôi của âm nhạc này, trong cơ thể không khỏi xuất hiện cảm giác kì diệu thần bí.

 

Những cánh bồ câu trắng tung bay trên quảng trường, đó là biểu tượng của hòa bình, của tự do, còn mang theo cảm giác lãng mạn trữ tình.

 

Thời gian biểu diễn nhanh chóng đã đến, khi Hứa Nguyệt Thiểu ưỡn n.g.ự.c cao đầu đứng trên sân khấu nguy nga tráng lệ, trái tim vẫn luôn đập loạn trong lồng n.g.ự.c cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại.

 

Cô ngồi trước cây đàn piano, cảm nhận mị lực tuyệt vời của âm nhạc, bên tai vang vọng tiếng đàn du dương, khi kích động dồn dập, khi lại sâu lắng nhẹ nhàng, khiến cho tâm trạng người nghe cũng phập phồng chuyển động theo.

 

Tới khi Hứa Nguyệt Thiểu hoàn thành hai khúc nhạc, tiếng vỗ tay vang khắp hội trường như sấm dậy.

 

Hứa Nguyệt Thiểu nâng lễ phục, đứng dậy bước ra sân khấu tao nhã cúi chào.

 

Ánh mắt của cô nhanh chóng liếc thấy cha mẹ, thấy được một đám bạn tốt, cùng với Quý Dung Hoài. 

 

Cô nở một nụ cười tự tin, lùi vào sau cánh gà.