Tôi lặng người đứng giữa đám đông, nhìn mẹ cầm d.a.o kêu gào.
“Anh có thấy mình có lỗi với tôi không, anh đúng là một thằng khốn!”
“Tôi cùng anh đi lên từ tay trắng, anh lại ở bên ngoài nuôi tiểu tam, còn cùng tiểu tam có con. Giờ anh còn mang con của ả tiểu tam kia về nhà. Tôi vậy mà vẫn tin tưởng anh. Ha ha ha. Tôi đối xử với con gái của tiểu tam còn tốt hơn với con mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cụp mắt, cười hờ hững.
Mẹ hối hận vì đã đối xử tệ bạc với tôi, hay hận vì người mẹ yêu phản bội mẹ?
Cảnh ch-ó cắn ch-ó này vẫn tiếp diễn trong một lúc lâu.
Đầu óc của Thẩm Thần không biết nhảy số kiểu gì, quay sang đổ hết lỗi lầm cho tôi:
“Đừng đánh nữa mà!”
“Đều là lỗi của nó! Nếu nó không nói ra thì gia đình chúng ta vẫn hòa thuận tốt đẹp thôi!”
“Giờ chẳng còn gì nữa, chuyện xấu truyền khắp nơi rồi, phải đánh nó, đánh nó trước!”
Tôi lùi từng bước vào đám đông, họ lại ép tới từng bước.
Thật thất vọng làm sao, mẹ tôi vậy mà cũng ở trong cái đội ngũ kia.
Khi tôi thấy mình đã không còn đường lui, bên ngoài vang lên tiếng còi báo động.
Đúng vậy, tôi đã gọi cảnh sát.
Vụ tai nạn xe của ba mẹ Trần Âm Âm không phải tai nạn, mà là do có người mưu hại.