Song Sinh Tế - Tà Cốt 4

Chương 1



Trong trường có một tòa nhà thí nghiệm cũ kỹ sắp bị dỡ bỏ.

 

Người ta đồn là có ma.

 

Nhiều người không tin, chủ trương tin vào khoa học, nên cứ nhất quyết đến đó để "check-in".

 

Cho đến một ngày, có một sinh viên bước vào, rồi không bao giờ trở ra nữa.

 

1

 

Thường Lâm, một sinh viên năm cuối khoa Hóa, đột nhiên mất tích.

 

Camera giám sát cho thấy, trong ngày mất tích, anh ấy không hề rời khỏi trường.

 

Và khu vực duy nhất không có camera giám sát trong trường là tòa nhà Tinh Nghiên, còn được gọi là tòa nhà ma ám.

 

Cảnh sát đã rà soát kỹ lưỡng, nhưng không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường trong tòa nhà Tinh Nghiên.

 

Nhưng để đề phòng, tòa nhà Tinh Nghiên đã bị dán niêm phong, cấm sinh viên ra vào.

 

2

 

Tòa nhà Tinh Nghiên là tòa nhà thí nghiệm cũ của trường.

 

Nó được gọi là tòa nhà ma ám, nghe nói là vì có người từng nhìn thấy bóng ma ở đó.

 

Thỉnh thoảng còn có tiếng máy móc vo ve.

 

Nhưng nơi đó đã bị bỏ hoang nhiều năm.

 

Chỉ có một vài thiết bị thí nghiệm bị hỏng, hoen gỉ chất đống bên trong, không thể hoạt động bình thường mà phát ra tiếng động.

 

Trước khi Thường Lâm mất tích, cũng có rất nhiều người không tin ma quỷ, cứ nhất quyết đi khám phá tòa nhà ma ám vào những đêm trăng đen gió lớn.

 

Có người khám phá xong thì hiên ngang bước ra, vỗ n.g.ự.c tự hào về sự chính trực của mình.

 

Có người khám phá xong thì sợ hãi chạy ra, thề rằng nếu trong đó không có ma thì sẽ trồng cây chuối ăn phân.

 

Vì vậy, những lời đồn về ma quỷ trong tòa nhà ma ám vẫn luôn gây nhiều tranh cãi, và cũng không có ai thực sự bị hại.

 

Cho đến khi Thường Lâm mất tích, không còn ai dám đến tòa nhà ma ám để "check-in" nữa.

 

Họ không đến là đúng.

 

Bởi vì tôi có thể chắc chắn rằng, trong tòa nhà ma ám thực sự có ma.

 

Vừa đến gần tòa nhà ma ám, lệnh bài Quỷ Giới trong lòng bàn tay tôi đã hơi nóng lên.

 

Điều này cho thấy trong tòa nhà thí nghiệm bị bỏ hoang này, có một chuyện mà tôi cần phải xử lý.

 

3

 

Đây là lần thứ ba tôi vào tòa nhà ma ám.

 

Mặc dù đã dán niêm phong, nhưng một tòa nhà bị bỏ hoang sao có thể chỉ có một lối vào được chứ!

 

Tôi leo thẳng lên tầng thượng bằng cầu thang treo phía sau tòa nhà, ở đó có một cánh cửa nhỏ có thể đi vào bên trong.

 

Hai lần trước đến đây không phát hiện ra điều gì, điều này khiến tôi vô cùng băn khoăn.

 

Bởi vì lệnh bài Quỷ Giới đã có động tĩnh, thì chắc chắn có ma.

 

Hoặc là hồn ma lang thang, hoặc là ma nhập.

 

Thế nhưng đến hai lần, tôi không thấy dù chỉ là một bóng ma.

 

Điều này thật bất hợp lý!

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Lần này trước khi đến, tôi đã cố ý làm theo cách chị Vân Đàm đã dạy, nhỏ một chút nước tẩy uế vào lòng bàn tay.

 

Nước tẩy uế có thể tạm thời che giấu khí tức của lệnh bài Quỷ Giới, khiến tà ma giảm bớt sự cảnh giác đối với tôi.

 

Lúc này, tôi đang đứng ở lối cầu thang của tầng ba tòa nhà ma ám.

 

Để tránh "đánh rắn động cỏ", tôi không bật đèn pin, từ từ đi qua hành lang dài hun hút trong bóng tối.

 

Đến cuối hành lang, tôi lần theo tay vịn cầu thang đi xuống tầng hai.

 

Trong không khí tràn ngập mùi tro bụi và mùi mốc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo đi qua hành lang tầng hai, lại lần theo tay vịn cầu thang đi xuống tầng một.

 

Tòa nhà thí nghiệm này chỉ có ba tầng, cửa của mỗi phòng thí nghiệm trên mỗi tầng đều mở.

 

Hai lần trước đến đây, tầng hai và tầng ba không có gì bất thường.

 

Chỉ khi đi đến một phòng thí nghiệm ở giữa tầng một, lòng bàn tay tôi mới bắt đầu nóng lên.

 

Vì vậy, lần này, tôi vẫn kiểm tra hai tầng trên như thường lệ, sau đó lặng lẽ tiến về phía phòng thí nghiệm ở tầng một.

 

Nhờ ánh trăng, tôi thấy cánh cửa chống cháy đang khép hờ phía trước.

 

Đi thêm khoảng một mét nữa qua cánh cửa chống cháy là phòng thí nghiệm đó.

 

Quả nhiên, vừa đến cửa, nhiệt độ lòng bàn tay tôi lại tăng lên.

 

Tôi nín thở, thò đầu vào nhìn.

 

Có rồi!

 

Nước tẩy uế quả nhiên có tác dụng!

 

Ngay phía sau chiếc bàn thí nghiệm ở trong cùng, phát ra một luồng sáng xanh lục.

 

Những mô tả về "linh hỏa" của oán linh trong sách giáo khoa Âm ty lập tức ùa vào đầu tôi.

 

Tôi từ từ tiến lại gần luồng sáng đó.

 

Tôi phải đảm bảo mình không va phải bàn ghế, thiết bị.

 

Đã gần rồi.

 

Tôi nhẹ nhàng thò tay vào túi, nơi có một lá bùa trấn ma.

 

Tiếp cận mục tiêu, hành động!

 

"Yêu nghiệt, xem bùa này!"

 

Tôi gầm lên một tiếng, xoay người một cách điêu luyện trong bóng tối, rồi dán lá bùa trong tay ra.

 

Chỉ nghe thấy một tiếng "bốp!", trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, giơ đèn pin lên soi.

 

Nhưng khi nhìn rõ đối phương, tôi đột nhiên cứng đờ người.

 

"Xoẹt... xoẹt... xoẹt...!"

 

Tôi co giật ngã lăn ra đất.

 

Trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy Đái Ngọc Điền với lá bùa dán trên trán, vẻ mặt đầy khó chịu.

 

4

 

Đái Ngọc Điền là bạn cùng phòng của tôi, cũng là cháu trai của chị Vân Đàm.

 

Nhưng cậu ấy không biết thân phận nhân viên Quỷ Giới của tôi và chị Vân Đàm, và là một người theo chủ nghĩa duy vật gần như cực đoan.

 

Không biết đã qua bao lâu, tôi đột ngột tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm trên đất.

 

Còn Đái Ngọc Điền thì ngồi dưới chân tôi, dựa vào bàn thí nghiệm gõ máy tính.

 

Màn hình laptop của cậu ấy phát ra ánh sáng xanh lục, hóa ra là một màn hình đầy những dòng code.

 

"Ối..."

 

Tôi giật mình ngồi dậy.

 

"Cậu bị điên à, cậu chích điện tôi làm gì?"

 

Đái Ngọc Điền không rời mắt khỏi màn hình, giọng nói lạnh nhạt.

 

"Anh dán bùa tôi làm gì?"

 

"Tôi tưởng cậu là ma, không dán cậu thì dán ai?"

 

"Thế tôi tưởng anh là ma, không chích anh thì chích ai?"

 

"Tôi..."

 

Tôi không có thời gian để giải thích cho cậu ấy, cũng không biết phải giải thích thế nào.