Vừa đi vừa nhỏ giọng an ủi:
"Ngọc Thiềm, cậu đừng sợ, trốn sau lưng tôi, tôi sẽ đối phó với nó."
Lời còn chưa dứt, Đái Ngọc Điền đã chạy lướt qua tôi hai, ba bước rồi chạy ra ngoài hành lang.
"Ơ? Cậu dừng lại, cậu đừng..."
Tôi vội vàng chạy theo, thầm nghĩ thằng nhóc ngốc nghếch này!
6
Hành lang dài hun hút, cửa sổ và cửa ra vào đổ nát, dưới ánh trăng lúc có lúc không, càng trở nên âm u, ma quái hơn.
Đúng là thời điểm tốt để ma quỷ xuất hiện.
Không phụ sự mong đợi, một bóng trắng mờ ảo cao bằng người bất chợt lướt qua trên tường hành lang.
Rồi biến mất ngay lập tức.
Lại xuất hiện, lại biến mất, lặp đi lặp lại.
Giống như một người lơ lửng giữa không trung, khoác một chiếc áo choàng trắng rộng thùng thình, ma quái xuất hiện ở một vị trí không thể lường trước.
Tôi giơ tay ném ra một lá bùa, lẩm nhẩm chú ngữ.
Hoàn toàn vô dụng!
Thứ đó vẫn ẩn hiện trên tường hành lang, không bị ảnh hưởng chút nào.
Tôi không nhịn được lẩm bẩm.
"Không phải chứ!”
"Dù đã nghĩ là vô dụng, nhưng không ngờ lại vô dụng đến thế!"
Đái Ngọc Điền khẽ thở dài một tiếng bên cạnh tôi, rồi tiến lên hai bước.
Tôi lập tức kéo cậu ấy lại.
"Cậu làm gì vậy? Cậu bị ma nhập rồi à?
"Nhìn thấy thứ này sao lại còn tiến lên?"
Khi cậu ấy mở miệng, giọng nói bình tĩnh đến bất thường.
"Bóng, nguồn sáng.”
"Đây là hình ảnh xuyên qua thấu kính."
"Ối..." Tôi diễn đạt sự kinh ngạc trong lòng một cách ngắn gọn.
"Cậu là người à?”
"Lại có người có thể duy vật đến mức này?"
Nhìn bóng ma chập chờn trên tường, cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay tôi hơi giảm xuống vì đã ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tôi đành phải tin vào phán đoán của cậu ấy một lần nữa, truy hỏi:
"Cậu vừa nói có ý gì?"
Đái Ngọc Điền nhìn cái bóng lúc xa lúc gần trên tường, trầm giọng nói:
"Phép chiếu điểm sáng cường độ cao.”
"Do nhiễu loạn không khí, khiến hình ảnh d.a.o động.”
"Do ảnh hưởng của các môi trường như kính, khiến rìa bị mềm hóa."
Tôi cố nhịn không thốt ra từ "vãi", cảm thán một cách văn minh:
"Thật không ngờ trong đời này, tôi còn được gặp một học bá bằng xương bằng thịt!”
"Chẳng lẽ có người đang giả thần giả quỷ?"
"Đúng vậy."
Đái Ngọc Điền nhìn về phía tòa nhà thí nghiệm mới đối diện.
"Khoa học có thể giải thích tất cả.”
"Trên đời này làm gì có ma!”
"Cái gọi là bóng ma lơ lửng, chẳng qua chỉ là một màn trình diễn ánh sáng kinh dị được điều khiển từ xa, sử dụng nguyên lý quang học mà thôi."
Tôi muốn nói, cậu bé ơi, tôi biết cậu rất tự tin, nhưng cậu đừng quá tự tin như vậy.
7
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau lần khám phá này, trong lòng tôi càng có nhiều câu hỏi hơn.
Nếu bóng ma do con người điều khiển, vậy lệnh bài Quỷ Giới đang chỉ dẫn tôi điều gì?
Người điều khiển bóng ma có biết trong tòa nhà ma ám có ma thật không?
Trước đây những thứ đã dọa học sinh sợ chạy mất, là ma thật hay ma giả?
Người đó chỉ đơn thuần là chơi khăm, hay là sở thích xấu xa của một học bá khoe kiến thức, hay có mục đích khác?
Và tại sao chỉ có một mình Thường Lâm mất tích?
Đúng! Tại sao lại là Thường Lâm?
Trực giác mách bảo tôi, đây có thể là một manh mối đột phá.
Nếu giả sử người bị giam trong tầng hầm thực sự là Thường Lâm.
Vậy thì con ma đó tại sao lại còn để anh ấy sống?
Nếu không muốn làm hại anh ấy, vậy tại sao lại giam cầm anh ấy?
Có ai từng có mối quan hệ với Thường Lâm, rồi sau này qua đời không?
Theo hướng suy nghĩ này, tôi đi hỏi thăm, không ngờ lại tìm ra được manh mối.
Hai năm trước, tức là năm tôi vừa thi đại học xong, Thường Lâm đang học năm hai.
Anh ấy có một cô bạn gái rất xinh đẹp, cũng là sinh viên cùng chuyên ngành, tên là Lục Lâm.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng năm thứ hai đại học, Lục Lâm và em gái sinh đôi Lục Tuyết cùng gặp tai nạn xe hơi.
Lục Lâm tử vong tại chỗ, còn Lục Tuyết thì trở thành người thực vật, đến nay vẫn nằm trong bệnh viện.
Lẽ nào, Lục Lâm gặp tai nạn bất ngờ nên trong lòng không cam tâm, lại không thể dứt bỏ Thường Lâm?
Nhưng điều này cũng không hợp lý lắm.
Vì chuyện đã xảy ra được hai năm rồi.
Nếu Lục Lâm có chấp niệm ở lại nhân gian, tại sao đến bây giờ mới ra tay với Thường Lâm?
Nhưng dù sao đi nữa, hiện tại không có manh mối nào khác.
Tôi chỉ có thể thử lấy tình cảm của Thường Lâm và Lục Lâm làm điểm khởi đầu để điều tra.
8
Bố của Lục Lâm và Lục Tuyết, chính là Giáo sư Lục của khoa Hóa trường chúng tôi.
Ở một mức độ nào đó, điều này mang lại một chút thuận tiện cho cuộc điều tra của tôi.
Tôi nghĩ, nếu Lục Lâm ở lại nhân gian không chịu rời đi.
Ngoài việc không thể dứt bỏ bạn trai, liệu cô ấy có luyến tiếc gia đình không?
Tôi không có lý do gì để đến nhà Giáo sư Lục.
Nhưng tôi vẫn có thể đến phòng bệnh của Lục Tuyết thăm dò một chút.
Biết đâu lại phát hiện ra manh mối gì đó.
Tôi cố ý chọn một ngày Giáo sư Lục có tiết, cúp học đi đến Bệnh viện Nhân dân số ba thành phố Khang.
Lý trí mách bảo tôi, một tên nhân viên Quỷ Giới nửa mùa như tôi, thực ra không nên đến những nơi như bệnh viện.
Nơi đây con người và ma quỷ phức tạp, có thể coi là một khu chợ lớn giao thoa âm dương.
Nếu gặp phải một hai con oán quỷ, có thể tôi còn đối phó được.
Nhưng nếu ở đây có băng đảng ma quỷ, hay đại ca ma quỷ thì sao!
Thứ chờ đợi tôi, có lẽ là hàng nghìn kiểu c.h.ế.t kỳ lạ.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là, bầu không khí ở bệnh viện này lại vô cùng bình yên.
Nhờ chiếc xương nhỏ treo trên cổ, tôi đã có được mắt âm dương.
Ở nơi như bệnh viện này, mắt có âm dương thì cảnh tượng nhìn thấy thật sự rất náo nhiệt.
Vừa bước vào sảnh của khu khám bệnh ngoại trú, tôi đã thấy một ông cụ bận rộn đi lại giữa các máy đăng ký khám bệnh.
"Đúng rồi, bấm vào đây, cắm thẻ vào.”
"Ôi chao chàng trai trẻ, đã bảo cậu bấm vào đây rồi mà, đúng rồi đúng rồi, cậu xem, không sai chứ…”
"Ơ? Cô em, không phải, thẻ này em cắm ngược rồi, em phải cắm thế này…”
"Này! Cô gái này sao lại chen hàng thế!"