"Châu Châu, đi với chị một chỗ nhé!"
Hàn Huân Hòa tối nay uống nhiều hơn một chút, khuôn mặt trắng như tuyết ửng lên một chút hồng phơn phớt. Vốn đã diện chiếc váy đỏ rực rỡ, cô lúc này càng thêm quyến rũ, phong tình.
Giang Châu Châu liếc nhìn Cố Nam Phong đang đứng không xa, rồi đi theo Hàn Huân Hòa rời khỏi.
Biệt thự của nhà họ Hàn rộng lớn, từ sảnh chính của bữa tiệc đi ra, vòng qua hành lang dài, tiếng ồn ào dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng côn trùng ẩn trong cỏ cây.
Hơi sương đêm nặng, Giang Châu Châu lặng lẽ đi sau lưng Hàn Huân Hòa, hai người đến một phòng vẽ.
Căn phòng rộng rãi ngập mùi sơn dầu, trên tường và các góc chất đầy những bức tranh đã hoàn thành.
Ở giữa phòng, một bức tranh đang dang dở được đặt trên giá vẽ.
"Đây là phòng vẽ của chị."
Hàn Huân Hòa bình thản nói, "Nhưng... chị không thích vẽ."
Giang Châu Châu quay sang nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên và tò mò.
Cô vốn tưởng Hàn Huân Hòa thích vẽ...
Hàn Huân Hòa tiếp tục: "Trong mắt cha chị, con gái không cần phải xuất sắc, không cần phải chói sáng, chỉ cần lớn lên vui vẻ, rồi đến tuổi thì tìm một người chồng môn đăng hộ đối."
"Ông ấy nói... con gái là để hưởng phúc, mọi việc trong nhà cứ để đàn ông lo."
Đó là giáo dục mà cô nhận được từ nhỏ.
Khi còn bé, cô ngây thơ nghĩ rằng đó là tình yêu thương của cha dành cho mình.
Nhìn thấy em trai bị mắng vì phạm sai lầm, cô thậm chí còn tự hào vì sự thiên vị của cha.
Bởi cô chưa bao giờ bị cha mắng...
So với mẹ, cô lúc nhỏ rất thích cha.
Nhưng khi thấy cha buồn phiền vì chuyện công ty, cô đã ngoan ngoãn nói: "Khi con lớn, con sẽ vào công ty giúp cha chia sẻ áp lực."
Tưởng sẽ nhận được lời khen như mọi khi, nhưng...
Cô thấy một khuôn mặt lạnh lùng, âm trầm.
"Tiểu Hòa là con gái, không cần nghĩ nhiều như vậy, cha và em trai mới là trụ cột của gia đình."
Đó là câu cô đã nghe hàng trăm lần, từng nghĩ đó là tình yêu của cha, nhưng lần này lại vô cùng chói tai.
Cô không còn là đứa trẻ, không dễ dàng bị qua mặt như trước.
Cô nhận ra một thông điệp...
Gia đình này là của em trai, không phải của cô.
Em trai phạm sai lầm bị mắng, là vì cha kỳ vọng vào nó, nên khi nó sai sẽ kịp thời sửa chữa.
Còn cô, không cần làm gì cả...
Nhưng cô không phục, nếu cô xuất sắc hơn em trai thì sao?
Hàn Huân Hòa mang trong lòng một nỗi bực bội, muốn chứng minh bản thân...
Nhưng khi cô đạt thành tích xuất sắc hơn trình lên cha, vẫn chỉ nhận được: "Con gái không cần phải nỗ lực, chỉ cần sống vui vẻ."
Cô thử đề nghị muốn học quản trị kinh tế, nhưng cha nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Sẽ rất vất vả, con gái nên học nhạc, hội họa hoặc múa, cha không muốn con sau này mệt mỏi."
Cho đến tận bây giờ, ông vẫn đóng vai người cha nhân từ.
Nhưng khi cô đạt điểm số cao nhất trường, muốn đăng ký vào trường đại học hàng đầu... người cha tốt của cô lại đưa cô ra nước ngoài.
Lý do rất đơn giản.
"Giáo viên hội họa của con nói con có năng khiếu vẽ tranh. Cha không muốn con chôn vùi tài năng của mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Năng khiếu cái gì, chưa ai từng nói cô có năng khiếu.
Ông chỉ sợ sự xuất sắc của cô che lấp ánh hào quang của con trai, nên vội vàng đẩy cô đi.
Mãi đến khi cần hôn nhân liên minh, mới chịu để cô trở về.
Hàn Huân Hòa kể lại câu chuyện của mình một cách bình thản, rồi nhìn Giang Châu Châu: "Có phải rất không công bằng không?"
Mộng Vân Thường
Giang Châu Châu gật đầu, đồng cảm: "Thế giới này có rất nhiều điều không công bằng."
Hàn Huân Hòa cười: "Ban đầu chị đồng ý cuộc hôn nhân này, vì muốn lợi dụng thế lực của Cố Nam Phong để giành lấy thứ mình muốn, nhưng hắn không có ý định liên hôn, nên cuộc hôn nhân của chúng tôi trở thành hợp tác."
Nói đến đây, nụ cười của cô thoáng chút tự giễu.
"Hắn thích em, nên chị nghĩ nếu em hiểu lầm chuyện tối nay, tốt nhất chị nên giải thích trực tiếp."
Giang Châu Châu vội vã phủi tay: "Yên tâm đi, em không hiểu lầm đâu, nhưng... chị thật sự không thích vẽ tranh sao?"
Cô nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Hàn Huân Hòa.
Nụ cười của Hàn Huân Hòa khẽ đông cứng: "Không thích, nhưng nhiều năm nay... chỉ khi vẽ tranh, tâm trạng chị mới được bình yên."
Bất mãn của cô quá nhiều, muốn chứng minh bản thân, nhưng lại bị kìm nén không thể giải tỏa.
Vì vậy, cọ vẽ và màu sắc trở thành công cụ để cô trút giận, những tác phẩm vẽ ra cũng chỉ là đống rác.
Nhưng cô không ngờ... lại có người bỏ tiền mua một đống rác.
Có lẽ vì tối nay uống nhiều rượu, Hàn Huân Hòa cũng không kiềm được lời.
"Đôi khi rất ghen tị với đàn ông, chỉ vì có thêm một thứ, họ có thể dễ dàng đạt được nhiều hơn. Còn chúng ta muốn được đối xử bình đẳng, lại phải nỗ lực gấp nhiều lần..."
"Vì vậy, Châu Châu... đừng bao giờ nghĩ đến việc dựa vào người khác, đặc biệt là một người đàn ông."
"Khi họ thích, họ sẵn sàng hy sinh cho em, nhưng khi tình cảm phai nhạt, họ sẽ như thế nào?"
"Chỉ có bản thân mới không phản bội chính mình."
Dù hiện tại Cố Nam Phong đối với cô một lòng một dạ, nhưng sự chân thành của đàn ông là thứ rẻ nhất.
Hàn Huân Hòa cho rằng, thay vì được nâng đỡ, hãy tự làm đôi cánh của mình mạnh mẽ hơn.
Đến lúc đó... dù không có bàn tay nâng đỡ, cô vẫn có thể bay cao.
Giang Châu Châu nghe lời Hàn Huân Hòa, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hàn Huân Hòa mỉm cười: "Nhiều người thích nhìn phụ nữ bằng ánh mắt định kiến, ngay cả khi đó cũng là phụ nữ."
"Như hôm nay em và Cố Nam Phong cùng đến dự tiệc, người khác chỉ thấy Cố Nam Phông giàu có, người đẹp bên cạnh, chứ không nghĩ em còn giỏi hơn, dám 'cưa đổ' Cố Nam Phong không gần nữ sắc."
"Đó chính là định kiến."
Lời nói bất ngờ khiến Giang Châu Châu ngượng ngùng, cô giải thích: "Em và Nam Phong ca chưa ở bên nhau."
Lúc này, Hàn Huân Hòa mới sửng sốt...
Chưa ở bên nhau?
Chưa ở bên nhau mà Cố Nam Phong đã hy sinh nhiều như vậy?
Thì ra...
Cố Nam Phong là một con ch.ó liếm!
Phát hiện này khiến Hàn Huân Hòa bật cười "phụt" một tiếng.
Chó l.i.ế.m thôi, vậy cô không cần nói nhiều nữa.
Tiếng cười của Hàn Huân Hòa ngày càng lớn: "Đúng vậy, Châu Châu cứ tiếp tục treo hắn như vậy, đừng dễ dàng đồng ý ở bên hắn, bởi càng dễ dàng đạt được, họ càng không biết trân trọng."
Giang Châu Châu: "..."