Streamer Vạn Nhân Mê - Đại Gia Bảng Xếp Hạng Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 308: Anh Ta Có Thể Chọn Tham Gia Mà!



Nhìn hai bóng người thân thiết bên giàn hoa, Lận Triều siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay nhưng nỗi đau ấy bị che mờ bởi cảnh tượng trước mắt. Anh đứng đó, chăm chú nhìn, dù mắt đã cay xè cũng không muốn rời đi.

Khi biết đêm nay là tiệc đính hôn của hai nhà họ Cố và họ Hàn, anh thậm chí đã có ý định đê tiện mời Châu Châu đi cùng.

So với Cố Nam Phong, anh nhạy cảm nhận ra thái độ của Châu Châu với hắn có chút khác biệt.

Vì vậy, anh muốn Châu Châu tận mắt chứng kiến Cố Nam Phong đính hôn...

Nhưng khi thấy cô đứng bên cạnh hắn, anh bỗng cảm thấy mình như kẻ trộm, vội vã lẩn trốn vào bóng tối, lén lút quan sát tất cả.

Nếu Châu Châu và Nam Phong ca ở bên nhau...

Anh có nên rút lui?

Liệu anh có thực sự cam tâm?

Bực bội và giằng xé khiến lòng anh như bị xé nát, cuối cùng buộc anh phải bỏ chạy khỏi hội trường ồn ào kia.

Hơi lạnh đêm khuya thấm vào da, buốt đến tận xương tủy, nhưng vẫn không thể khiến anh bình tĩnh lại.

Nhưng ngay khi chìm đắm trong đau khổ, anh lại chứng kiến cảnh tượng này...

Hai người ôm chặt lấy nhau, hình ảnh ấy chói mắt đến mức không thể chịu nổi.

Một bóng người khác đứng bên cạnh anh. Lận Triều quay đầu nhìn, thấy Chu Hiền im lặng, chân mày anh nhíu lại.

"Cậu cũng trốn ở đây?"

Chu Hiền khẽ nhướng mắt, nhìn anh một cái thật lạnh lùng. "Đi dạo chút."

Đối mặt với người bạn thân kiêm tình địch, Lận Triều há miệng định nói gì đó, nhưng nghĩ đến việc cả hai đều cùng cảnh ngộ, lời đến cổ họng lại bị nuốt chửng.

Anh giơ tay vỗ vai Chu Hiền, an ủi trong im lặng.

Chu Hiền: "..."

Tiểu tam ca này cũng biết an ủi người khác à!

Cùng lúc nhìn thấy Châu Châu ôm người đàn ông khác, Lận Triều thấy Chu Hiền phản ứng bình thản hơn mình nhiều, không nhịn được hỏi: "Chu Hiền, sao cậu lại bình tĩnh thế?"

Mắt anh đã đỏ hoe, nhưng Chu Hiền vẫn thản nhiên.

Chu Hiền liếc nhìn anh, giọng đầy kiêu ngạo: "Tôi khác cậu."

Lận Triều méo miệng: "Khác chỗ nào?"

Chẳng phải cả hai đều là kẻ không dám lộ diện, chỉ biết trốn trong bóng tối, muốn xông lên nhưng lại không có tư cách ghen tuông sao?

Chu Hiền khẽ cười lạnh, như đang khoe khoang: "Chính thất đích thực phải biết rộng lượng, ghen tuông chỉ là hành vi của tiểu tam."

Lận Triều: "..."

Anh bạn này tự an ủi bản thân giỏi thật đấy!

Nhưng trong tình huống hiện tại...

Anh cảm thấy mình và Chu Hiền mới là tiểu tam.

Lúc này, thấy Chu Hiền thọc tay vào túi, Lận Triều thở dài, đưa tay ra: "Cho tôi một điếu."

Tưởng Chu Hiền lấy thuốc, nào ngờ hắn rút ra hai viên kẹo sữa trắng.

Hào phóng đặt vào lòng bàn tay Lận Triều, chia cho anh một viên.

Nhìn viên kẹo sữa trắng, Lận Triều méo miệng hơn: "Sao không phải thuốc?"

Chu Hiền: "Bỏ rồi."

Lận Triều: "Bỏ rồi?"

Giọng điệu đầy ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại gần đây quả thật không thấy Chu Hiền hút thuốc.

Lận Triều: "Sao đột nhiên bỏ?"

Chu Hiền: "Sợ sau này ảnh hưởng đến việc hôn."

Lận Triều: "..."

Không phải anh bạn... Cậu nghĩ xa thế à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lận Triều: "Vậy tôi cũng bỏ."

Chu Hiền: "Không buồn nữa?"

Nhai kẹo, vị ngọt sữa tan dần trong miệng.

Từ khi bỏ thuốc, hắn luôn mang theo hai viên kẹo trong túi.

Lận Triều lắc đầu: "Vốn suýt nữa đã tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy cảnh này lại khiến tôi có thêm hy vọng."

Chu Hiền: "???"

Lận Triều: "Tôi không tranh nổi với Nam Phong ca, cũng không tranh nổi với con gián khổng lồ này, nhưng... tôi có thể lùi một bước... chọn tham gia mà!"

Chu Hiền: "!!!"

Nghe lời tuyên bố "chấn động" của Lận Triều, Chu Hiền giơ ngón tay cái lên, thong thả thốt ra một con số: "6".

Lận Triều tự nói tiếp: "Tôi đã gửi cho Châu Châu rất nhiều ảnh và video, tôi tin cô ấy không xem vô ích, trong lòng cô ấy chắc chắn có một chút vị trí của tôi."

Chu Hiền lặng lẽ lùi ra xa: "Thật sự định làm tiểu tam rồi?"

Ai ngờ lần này Lận Triều lại kiêu ngạo: "Đừng coi thường tiểu tam, biết đâu sau này cậu còn không làm nổi tiểu tứ."

Chu Hiền: "Ha ha."

Đột nhiên, từ phía xa vang lên tiếng trò chuyện, hai vị khách từ tiệc đang tiến về phía này.

Chu Hiền ngẩng cằm, ra hiệu cho Lận Triều: "Đi dụ họ đi chỗ khác."

Lận Triều ngơ ngác: "Tại sao?"

Chu Hiền nghiến răng: "Chẳng lẽ cậu muốn họ thấy Khương Châu Châu ôm ấp người đàn ông khác?"

Nghe nhắc nhở, Lận Triều cũng tỉnh ngộ: "Ồ, vậy... còn cậu?"

Chu Hiền mặt lạnh như băng: "Tôi ở đây giám sát, nếu hắn ta dám hôn cô ấy, tôi sẽ lao ra ngăn cản."

Lận Triều nghe vậy, vỗ mạnh vào vai hắn: "Vậy giao cho cậu, nhớ canh chừng kỹ đấy!"

Trước khi đi, anh ngoảnh lại ba lần dặn dò: "Nhất định phải canh chừng thật kỹ."

Chu Hiền không nhịn được, đá anh một cái: "Đừng lề mề."

Khi Lận Triều rời đi, bầu không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.

Chu Hiền đứng một mình, ánh mắt đăm đăm nhìn vào bóng tối sâu thẳm của khu vườn, tâm trạng nặng nề trỗi dậy chút bực bội.

Ôm nhau lâu thật đấy.

Nghĩ đến cảnh Khương Châu Châu đỏ mặt trong vòng tay hắn, thì thầm những lời ngọt ngào bên tai, đôi mắt đen kịt của Chu Hiền tràn ngập sự bạo liệt.

Tên này cũng giống Cố Nam Phong.

Mộng Vân Thường

Hắn ta sớm đã phát hiện ra Chu Hiền và Lận Triều trốn trong bóng tối, nên cố tình diễn cảnh này.

Rõ ràng đã lớn tuổi, lại còn không biết xấu hổ, tìm kiếm sự an ủi trước mặt Khương Châu Châu.

Ánh mắt sắc lạnh của Doãn Việt chạm vào ánh nhìn của Chu Hiền, dù cách xa nhưng Chu Hiền vẫn nhận ra sự chế nhạo trong đó.

"Châu Châu."

Ngón tay mang hương trầm nhẹ nhàng nâng cằm Khương Châu Châu lên.

Đôi mắt nàng run rẩy như sóng nước, nhìn khuôn mặt gần trong tầm tay, ngón tay siết chặt.

Hắn... đứng quá gần, hơi thở quấn lấy nàng, nóng bỏng đến ngột ngạt.

Và dường như... hắn còn muốn gần hơn nữa.

Khương Châu Châu mím chặt đôi môi đỏ mọng, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Lý trí mách bảo nàng tránh xa, nhưng nếu tránh... nàng lại sợ làm tổn thương trái tim mong manh của Doãn Việt.

"Khương Châu Châu."

Một giọng nói khác vang lên bên tai.

Đôi mắt nàng bừng tỉnh, quay đầu nhìn với vẻ không thể tin nổi.

Nhưng nụ hôn ấm áp vẫn kịp in lên má nàng.