Streamer Vạn Nhân Mê - Đại Gia Bảng Xếp Hạng Tranh Nhau Sủng Ái

Chương 310: Người Khó Dỗ Nhất Đã Xuất Hiện



Giang Châu Châu lặng lẽ đi theo sau Cố Nam Phong. Anh im lặng không nói gì, bóng dáng dưới ánh đèn mờ ảo kéo dài ra phía sau.

Con đường nhỏ phía trước dẫn đến sảnh chính của buổi tiệc, nơi ánh đèn rực rỡ và tiếng ồn ào dần vang lên.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Cố Nam Phong đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Giang Châu Châu đang yên lặng.

Biểu cảm của anh bình thản, không giống như Doãn Việt thể hiện sự ghen tuông trước mặt cô, cũng không giống Chu Hiền với ánh mắt u buồn khi quay lưng bỏ đi. Sự bình tĩnh này khiến người ta khó lòng đoán được suy nghĩ trong lòng anh.

Giang Châu Châu thành thật trả lời: "Em đang nghĩ xem Nam Phong ca đang nghĩ gì?"

Cố Nam Phong khẽ cười: "Lúc nãy anh đang nghĩ món bánh ngọt của đầu bếp nhà họ Hàn mời rất ngon, đợi trở lại sảnh tiệc sẽ lấy cho em thưởng thức."

Câu trả lời bất ngờ khiến Giang Châu Châu đứng sững lại.

Ngay lúc đó, Cố Nam Phong bước đến gần cô hơn, bên tai vang lên giọng nói nhỏ nhẹ khó nghe của cô: "Em tưởng Nam Phong ca đang giận."

Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô, từ phía trên vang lên tiếng thở dài rất khẽ.

"Châu Châu, anh mong em có thể quan tâm đến cảm xúc của bản thân nhiều hơn, thay vì chỉ nghĩ đến người khác."

Cố Nam Phong hiểu rõ những trăn trở trong lòng cô, không nỡ làm tổn thương người này, cũng không muốn làm người kia đau lòng, cuối cùng chỉ khiến bản thân mệt mỏi, chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực.

"Em phải biết rằng, suy nghĩ của bản thân em mới là quan trọng nhất. Quá quan tâm đến cảm xúc người khác sẽ khiến em mệt mỏi."

"Yêu không phải là gánh nặng, anh mong khi ở bên anh, em cảm thấy thoải mái và vui vẻ, chứ không phải lo lắng cho tâm trạng của anh rồi khiến bản thân trở nên u uất."

"Vì vậy... đừng nghĩ đến chuyện khác nữa."

"Hoặc khi ở bên anh, chỉ cần nghĩ đến anh là đủ."

Giọng nói nhẹ nhàng của anh như mang theo hơi ấm, khiến Giang Châu Châu cảm thấy ấm áp.

Cô khẽ khép mắt lại, Nam Phong ca miệng nói rằng con người nên quan tâm đến cảm xúc của bản thân, nhưng từng câu nói của anh... đều đặt cảm xúc của cô lên hàng đầu.

Mũi cô chợt hơi cay cay, "Như vậy, Nam Phong ca có mệt không?"

Bàn tay đặt bên tai cô khẽ dừng lại, rồi những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má cô.

Dưới ánh sáng nửa tối nửa sáng, đường nét khuôn mặt nam nhân hiện lên vô cùng ưu tú, đặc biệt là đôi mắt ngập tràn tình cảm nồng nàn, như sắp đông đặc lại thành mực, lặng lẽ cuộn trào trong con ngươi đen thẫm.

"Khác nhau đấy, Châu Châu, quyền lựa chọn nằm trong tay em. Nếu em chọn anh, anh sẽ rất vui. Nhưng nếu em không chọn anh, đó là do anh chưa đủ tốt."

Anh không muốn tạo áp lực cho cô gái trước mặt, bởi lẽ mấy kẻ tình địch kia đã đủ khiến cô phiền não rồi.

Quá nhiều áp lực chỉ khiến cô dễ dàng trốn tránh.

Lúc này, anh cần đóng vai trò người hiểu chuyện nhất, giải tỏa tâm tư cho cô.

"À, em không phải định mở studio sao? Tiến độ thế nào rồi?"

Cố Nam Phong đột ngột chuyển chủ đề.

Giang Châu Châu mấp máy môi, hiểu rằng Nam Phong ca muốn dùng chuyện studio để đánh lạc hướng cô.

Nhắc nhở cô rằng thay vì lo lắng chuyện tình cảm, chi bằng tập trung vào sự nghiệp của mình.

Giang Châu Châu gật đầu: "Đã chuẩn bị xong hồ sơ chờ phê duyệt rồi, công hội hợp tác với em nên tiết kiệm được rất nhiều phiền phức."

Địa điểm studio nằm ngay tại trụ sở công hội, Trình Chính Huân rất giỏi, trong thời gian ngắn đã tuyển được đội ngũ lập kế hoạch chuyên nghiệp, chỉ chờ phê duyệt xong là có thể bắt tay vào làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng... nhắc đến công hội, Giang Châu Châu liếc mắt, thăm dò hỏi: "Nam Phong ca, anh biết ông chủ công hội của chúng em là ai không?"

Kết quả không ngoài dự đoán, Cố Nam Phong trả lời: "Ừ, anh biết."

Giang Châu Châu: "..."

Thấy cô đột nhiên im lặng, Cố Nam Phong liếc nhìn đã hiểu ngay ý nghĩ nhỏ của cô, "Dù anh ta có là ông chủ công hội hay không cũng không ảnh hưởng đến việc anh ủng hộ em trên livestream. Kể cả em ở công hội khác, với anh cũng vậy thôi."

Hơn nữa, ở công hội của Chu Hiền, cô cũng tránh được rất nhiều rắc rối.

Khi danh tiếng của cô ngày càng cao, trên mạng xuất hiện nhiều lời bình luận xấu và phỉ báng, tất cả đều được công hội giải quyết.

Nếu là công hội khác, chắc chắn sẽ không tận tâm như vậy.

Cố Nam Phong: "Khi studio ổn định rồi, nếu gặp khó khăn nhớ bảo anh."

Đầu tư vào di sản phi vật thể không phải chuyện đơn giản, ngoài chi phí cần thiết, một số nơi còn phải giao thiệp với chính quyền địa phương.

Vừa đi vừa trò chuyện, hai người trở lại sảnh chính.

Giang Châu Châu thưởng thức hai chiếc bánh nhỏ xinh xắn, vị rất ngon, nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn lơ đãng...

Đến khi buổi tiệc kết thúc, cô trở về căn hộ.

Nhìn thấy người đàn ông ngồi co ro trước cửa, cô không tỏ vẻ ngạc nhiên.

Mái tóc luôn được vuốt gọn giờ đây xõa tung, anh cúi đầu, những sợi tóc rủ xuống che khuất đôi mắt sâu thẳm. Khi nhìn thấy cô trở về, anh ngẩng đầu lên ngay lập tức, đôi mắt gần như vỡ vụn lập tức lấp lánh ánh sáng.

"Giang Châu Châu, anh ngồi đây một tiếng rồi, từng giây từng phút đều nghĩ không biết tối nay em có về không?"

Mộng Vân Thường

Giọng Chu Hiền hơi khàn, khóe mắt ánh lên màu đỏ nhạt.

Khi cô bước đến gần, anh ôm lấy chân cô, như một chú chó lớn, đầu dựa vào người cô, chiếc áo khoác len trắng mềm mại mang theo hơi ấm cơ thể cô, cảm giác thật ấm áp.

Anh buồn bã nói: "Sợ em thật sự đi theo người đàn ông khác, khiến anh trở thành kẻ vô gia cư."

"Em rõ ràng đã hứa với anh, sẽ không bỏ rơi anh, nhưng nhìn cánh cửa đóng chặt kia, anh lại nhận ra mình thậm chí không có tư cách bước vào."

"Anh chỉ có thể như một con ch.ó không nhà, cô đơn đáng thương chờ em trở về, lại phải chịu đựng nỗi đau đớn có thể bị em ruồng bỏ."

Giang Châu Châu lặng lẽ nghe anh trách móc, trong lời nói của anh, cô không giống một người phụ nữ xấu xa chơi đùa với tình cảm, mà giống một chủ nhân tàn nhẫn bỏ rơi thú cưng.

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu anh.

"Chu Hiền, em ghi vân tay cho anh nhé! Sau này không phải ngồi đợi ngoài cửa nữa."

Chu Hiền: "..."

Anh nói nhiều như vậy, cái anh muốn là cái này sao?

Người đàn ông khác ghen, cô kiên nhẫn dỗ dành.

Đến lượt anh, ghi vân tay cho xong chuyện.

Cánh tay ôm cô siết chặt hơn một chút, sống mũi cao chạm vào người cô qua lớp áo khoác, "Giang Châu Châu, anh không thể rộng lượng như vậy, nhìn thấy người đàn ông khác hôn má em mà vẫn giả vờ như không có chuyện gì."

Một tay nắm lấy ngón tay trắng mảnh của cô, "Em đối xử tốt với Cố Nam Phong, tốt với người đàn ông khác, nhưng với anh lại không công bằng... Giang Châu Châu, em có thể đối xử tốt với anh một chút không?"

Giang Châu Châu nghe anh không ngừng trách móc, biết rằng người khó dỗ nhất đã xuất hiện.