Trong thời gian còn lại, Khang Tử tự đặt Tiêu Mộng vào phạm vi người bệnh tâm thần.
“Tôi yêu đàn anh của tôi… Tôi yêu đàn anh của tôi… Tôi yêu đàn anh của tôi…”
Tiêu Mộng giống như hòa thượng niệm kinh, cho dù đi đâu làm gì cũng nói một câu như vậy.
Khang Tử làm thịt nướng cho Tiêu Mộng thật, anh ta đặt một cái giá đỡ bằng gỗ trên đồng cỏ ở bên ngoài, ướp gia vị thịt xong rồi đặt lên nướng, mùi thơm tỏ ra bốn phía.
Tiêu Mộng giống như một con chuột, hưng phấn đi dạo quanh lò nướng, bị mùi thơm quyến rũ đến nỗi chảy nước miếng.
Thỉnh thoảng cô thò tay qua định bốc một miếng ăn, đều bị Khang Tử nhanh tay lẹ mắt đánh cho rụt tay về.
“Đợi lát nữa, còn chưa chín đâu! Xem cô chết thèm kìa, chờ một chút cũng không được à?”
“Mùi thơm quá, tôi thấy thịt đều chín rồi, có thể ăn một ít trước mà, tôi đã sắp chết đói!”
Tiêu Mộng xoa xoa hai bàn tay nhỏ, chớp đôi mắt to.
Khang Tử nói với vẻ mặt xem thường: “Mới vừa rồi ai nói không đói bụng chút nào? Cô đúng là trở mặt rất nhanh.”
“Mới vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.”
Cuối cùng cũng nướng chín, Tiêu Mộng cầm lấy đĩa của mình, rít lên và hít hà, nhai miếng thịt.