“Ừ…” Trần Tư Khải lâng lâng ừ một tiếng, lưu loát đi vào trong phòng làm việc.
Lúc này Tiêu Mộng mới bám vào tường, đi ra khỏi thang máy.
Môi vẫn tê tê nóng rực.
Bầu ngực bị anh ta đánh lén hơi căng cứng.
Còn bị các đồng nghiệp phát hiện hai người bọn họ… Mất mặt!
Tiêu Mộng cúi đầu giống như đứa nhỏ làm sai, gần như đã rúc đầu vào ngực, lề mề chậm chạp đi về phía trước.
Đám người chị Tố Chân là đám rành đời trong phòng thư ký, ai nấy đều cực kỳ tinh ranh, tất cả đều coi Tiêu Mộng như không khí, mặc cô nhóc xấu hổ đỏ mặt này tự mình trở về bàn làm việc.
Mộng còn chưa chạm vào ghế, Trần Tư Khải đã gọi bằng máy nội bộ: “Em vào đây cho tôi!”
Giọng điệu kia, hình như muốn tìm cô tính sổ.
Tiêu Mộng rụt cổ lại, bấu đầu ngón tay, đẩy cửa phòng làm việc tổng giám đốc ra: “Tổng giám đốc Trần, tôi…”
Tiêu Mộng từ từ ngẩng đẩu lên, lập tức phát hiện một tay Trần Tư Khải đỡ trán, che đi nửa khuôn mặt, cả người nghiêng ngả trên ghế, đôi chân thon dài gác lên bàn làm việc.