“Người phụ nữ này còn muốn dùng cái thai trong bụng cô ta để kiểm soát con trai tôi. Con trai tôi vừa về gặp tôi thì nó đã dọa phá thai! Con trai tôi sợ nó giận nên không dám về”.
Bà lẩm bẩm chửi rủa nhà tôi.
Xung quanh ngày càng có nhiều người tụ tập, phần lớn đều là hàng xóm cũ nhiều năm.
Tôi tức giận đến đầu bốc khói, lập tức lao xuống nhà cãi lại mẹ:
"Lời nói của bà cần phải có bằng chứng. Tôi dùng cái thai trói con trai bà lại lúc nào? Con trai bà tuần nào cũng về thăm bà cơ mà."
“Nó quay về thăm tao?"
Tay bà ta khỏe đến mức như muốn tát tôi một cái.
"Con trai ngoan của tao, sau khi kết hôn thì mày sống c.h.ế.t bắt nó ở rể. Nói tiếp đi, tao xem mày biện minh kiểu gì?”
Những lời nhận xét gay gắt của một nhóm người xung quanh như những mũi kim đ.â.m vào tai tôi.
Mẹ chồng ban đầu nằm trên mặt đất.
Nghe tiếng bàn luận, bà ta chợt đứng dậy, đúng lúc hét lên:
"Mà đứa trẻ tao đang mang trong bụng chính là em trai của chồng mày. Tại sao mày lại đuổi tao đi?"
Bà tiếp tục tức giận đập tay xuống sàn bê tông ăn vạ:
“Hôm nay ý của tao chính là như vậy, dù sao mày cũng đang mang thai, hoặc là để con trai tao về với tao, nếu không tao sẽ sinh con ở nhà mày!”
Nhìn người trước mặt đang ngồi dưới đất như một tên vô lại.
Giống như tôi đang bắt nạt bà ta vậy.
Tôi múi mặt kéo bà ta dậy:
“Bố chồng tôi mất đã lâu, ai biết đứa trẻ bà đang mang trong mình là con của ai? Hơn nữa, căn nhà bà đang ở vẫn là căn nhà đứng tên gia đình tôi. Tôi chỉ yêu cầu bà về quê và sống, không ngăn cản bà sinh đứa trẻ này. Xin lỗi, cho hỏi là tôi đã làm gì sai?”
Nghe thấy điều này, mọi người xung quanh đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi không chịu nổi nữa nên nói:
"Nếu bà vẫn cứ gây rắc rối ở đây, thì cùng đi lên đồn cảnh sát đi.”
Tôi vừa lên tiếng thì mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán:
"Đúng vậy, có vấn đề gì thì ra ngoài giải quyết. Ngồi dưới đất ăn vạ như này sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của tiểu khu chúng tôi đấy.”
“Già như thế mà vẫn còn đổ đốn, thật không biết xấu hổ.”
“Nghe 1 lúc thì đã hiểu, cái nhà này thật sự hỗn loạn quá đó, nếu không thể chung sống được thì hãy rời đi càng sớm càng tốt.”