Sau tiếng “rầm”, trong phòng chỉ còn lại tôi và mẹ chồng.
Bà mỉm cười khá vui vẻ:
"Ngôn Ngôn à, mọi chuyện như này là tốt rồi. Từ giờ trở đi, con và Vương Xuyên mỗi tuần chỉ có thể ngủ cùng phòng một ngày, thời gian còn lại mẹ sẽ ngủ cùng con."
Nhìn thấy Vương Xuyên ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ bên cạnh, tôi cũng không nói được gì nữa.
Đêm đến, tôi bị tiếng ngát của mẹ chồng làm cho tỉnh táo.
Tôi cố ý trở mình nhiều lần cũng không thể đánh thức bà dậy.
Tôi chỉ đành lặng lẽ rời khỏi giường, mở cửa phòng, chạy thẳng đến phòng Vương Xuyên.
Vương Xuyên kỳ thật cũng không có ngủ.
Anh ôm tôi vào lòng, đầy vẻ xin lỗi:
"Ngôn Ngôn, thật xin lỗi, không ngờ mẹ lại như vậy, ngày mai anh sẽ cùng mẹ nói chuyện."