Lúc thì tưởng rằng mình vừa thành thân cùng Lý Như Ý, lúc lại nghĩ rằng nàng vẫn còn đang giận dỗi trong viện, bảo y đừng bước chân vào nữa.
Y không vào triều nữa, cũng không hề đoái hoài đến vị thê tử mới vào phủ kia.
Chỉ suốt ngày ngẩn ngơ, miệng không ngừng gọi tên Lý Như Ý.
21
Đám hạ nhân trong phủ khi quét dọn sân viện đã phát hiện một con ch.ó đã c.h.ế.t từ lâu.
Chính là Tiểu Hắc.
Vì cái c.h.ế.t của chủ nhân, Tiểu Hắc không chịu ăn uống, suốt ngày nằm dưới gốc cây nơi từng cùng chủ nhân chơi đùa.
Nó bị đói chết, cũng bị rét chết.
Khi hạ nhân tìm thấy, thân thể nó đã cứng đờ.
Nó c.h.ế.t mà vẫn còn ôm chặt một chiếc áo nhỏ.
Đó là áo của chủ nhân Lý Như Ý từng may cho nó.
Chứng kiến cảnh ấy, không ai là không đỏ hoe mắt.
Vì Tiêu Cảnh đã phát điên, thất hoàng tử phi mới vào cửa chưa được sủng đã thất sủng.
Hạ nhân trong phủ oán trách nàng hại c.h.ế.t di mạch duy nhất của Trung Dũng hầu phủ, ai nấy đều cố tình gây khó dễ.
Không có ai chống lưng, nàng ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Hôm nay, vì trong phòng không còn than sưởi, nàng ta rốt cuộc không chịu nổi nữa, đến tìm Tiêu Cảnh.
Nhìn y ngây ngốc gọi ba chữ "Lý Như Ý", nàng cuối cùng cũng bùng nổ, giáng cho y một cái bạt tai:
"Tiêu Cảnh! Giờ chàng còn giả bộ cái gì? Không phải chàng đã nói với ta rằng chưa từng có tình cảm với nàng ấy sao?”
"Không phải chàng đã nói rằng chàng lấy nàng ta chẳng qua chỉ vì thân phận của nàng ấy sao?”
"Không phải chàng còn nói chàng sớm đã biết nàng sẽ bị người ta hại, đẩy xuống nước sao? Bây giờ chàng giả bộ thâm tình cái gì? Đây chẳng phải là điều chàng mong muốn sao?”
"Chàng nói đi! Chàng nói đi!"
Nàng không nhịn nổi nữa, bật khóc nức nở.
Nhưng thứ đáp lại nàng, vẫn chỉ là nụ cười ngây ngốc của Tiêu Cảnh.
"Chàng không chỉ có lỗi với nàng ấy, mà còn có lỗi với ta."
Vu Sở Sở hối hận rồi, nhưng nàng đã không còn đường quay đầu nữa.