Sự Dịu Dàng Duy Nhất, Anh Là Dải Ngân Hà Trong Năm Tháng Của Em

Chương 1



Kỷ Thần sau khi trở về liền hào hứng chia sẻ với tôi rằng anh ấy chưa từng gặp ai hợp cạ đến vậy. Họ cùng nhau nhảy dù, cùng nhau trượt tuyết, cùng nhau chinh phục đỉnh Mont Blanc… Họ cộng hưởng linh hồn, là nàng thơ của nhau.

“Giang Mộng, em cũng nên ra ngoài nhìn ngắm thế giới, hoặc là… thử yêu đương đi.”

Anh ấy nhìn tôi, vẻ mặt đầy ngọt ngào, thoải mái khuyên nhủ: “Nói thật, lúc trước chúng ta kết hôn quá sớm, nhầm lẫn thói quen thành tình yêu. Hay là, chúng ta thử một cuộc hôn nhân mở?”

Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt điển trai của Kỷ Thần, ánh mắt lướt từ chân mày đến đường viền cằm. Chưa đầy ba năm sau khi tốt nghiệp, anh ấy đã trở nên xa lạ với tôi đến vậy.

Tôi dừng lại một chút, rồi bật cười: “Không cần phiền phức thế đâu, ly hôn đi. Nếu anh thích cô ấy đến vậy, tôi nhường chỗ.”

Trong mắt Kỷ Thần lóe lên một tia sửng sốt.

“Giang Mộng, em biết tình cảnh của mình mà. Ly hôn với anh rồi, sau này còn ai muốn em nữa?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi khựng lại một thoáng, không ngờ anh ấy lại lấy chuyện này ra để đ.â.m vào điểm yếu của tôi.

Phải rồi, tôi có gì chứ?

Mẹ bỏ đi theo người khác. Bố là kẻ nghiện cờ bạc, say rượu c.h.ế.t đuối trong vũng bùn. Ngay cả bà ngoại, người nuôi tôi khôn lớn, cũng đã qua đời vài năm trước. Tôi đơn độc một mình, như cỏ dại trôi dạt giữa dòng, không nơi nương tựa.

Đây là điều tôi từng yếu đuối thổ lộ với anh ấy, vậy mà bây giờ lại trở thành con bài để anh nắm thóp tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kỷ Thần chắc chắn rằng tôi không thể rời xa anh ấy, nên mới ngang nhiên đưa người phụ nữ khác đến trước mặt tôi.

Lời hứa hẹn khi kết hôn rằng sẽ yêu thương, chăm sóc tôi cả đời, giờ đây giống như một lưỡi d.a.o sắc bén, cứa vào tim tôi từng nhát một.

Tôi hít một hơi thật sâu, hai tay bấu chặt mép bàn, nhìn thẳng vào anh ấy, giọng nói kiên quyết: “Tôi nói, tôi muốn ly hôn.”

Kỷ Thần sững lại một lát, khóe môi thấp thoáng nụ cười ngay cả anh ấy cũng không nhận ra.

“Nếu em nhất quyết đòi ly hôn, vậy thì anh cũng đành chịu. Giang Mộng, không phải anh có lỗi với em, mà là do em ép anh làm vậy. Đến lúc đó, đừng quay lại cầu xin anh.”

Khi tôi vào phòng thu dọn đồ đạc, chợt nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Kỷ Thần và đám bạn.

“Anh Kỷ, anh thực sự muốn ly hôn với chị dâu sao?”

“Cô ấy muốn dùng chuyện ly hôn để gây áp lực với tôi, thì cứ để cô ấy làm theo ý mình.”

“Tiểu Vi bên kia quấn lấy tôi không buông, tôi chẳng có thời gian để quan tâm mấy trò ghen tuông vớ vẩn này. Cô ấy ở đây không có người thân, chẳng mấy chốc sẽ tự biết khó mà quay về cầu xin tôi tái hôn thôi.”

Ngực tôi nhói lên một cơn chua xót. Tôi dứt khoát ném tấm ảnh cưới cùng chiếc nhẫn vào thùng rác.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com