Sự Dịu Dàng Duy Nhất, Anh Là Dải Ngân Hà Trong Năm Tháng Của Em
Phó Thanh Chi đưa tôi đến một nơi—căn nhà cũ của nhà họ Phó.
Ba mẹ anh ấy nhiệt tình hơn tôi tưởng rất nhiều, chỉ riêng việc ứng phó với những quan tâm này thôi cũng đủ khiến tôi kiệt sức.
“Cuối cùng Thanh Chi cũng chịu dẫn người về rồi.”
“Bấy lâu nay nó cứ một mình, mẹ thật sự lo lắng không biết có phải định cô độc cả đời không nữa.”
Mẹ Phó cười hiền, nắm lấy tay tôi, trong mắt đầy vẻ hài lòng.
“Chắc là… không đến mức đó đâu ạ.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi hơi lúng túng, không biết nên đáp lại thế nào.
Suốt những năm qua, ngoài bà ngoại ra, tôi chưa từng có kinh nghiệm chung sống hòa hợp với các bậc trưởng bối.
Lúc kết hôn với Kỷ Thần, người nhà họ Kỷ xem thường xuất thân của tôi, vì vậy anh ấy rất hiếm khi đưa tôi về nhà.
Năm đó, chàng trai ấy vì muốn ở bên tôi mà từng dọa sẽ tự sát để ép gia đình chấp nhận.
Thế nhưng chỉ vỏn vẹn ba năm, lời của mẹ Kỷ Thần đã trở thành sự thật:
“Giờ con còn trẻ, bồng bột, chưa biết mình muốn gì, sau này con sẽ hối hận.”
Kỷ Thần có hối hận không?
Có lẽ đã hối hận từ lâu rồi.
Không cam lòng vì tôi mà từ bỏ thế giới hào hoa ngoài kia.
“Mấy năm trước Thanh Chi từng gặp chuyện, lúc đó bác và chú con bận công việc, không thể chăm sóc nó.”
“Thế nên nó bị kẻ buôn người bắt cóc, phải chịu không ít khổ sở.”
Lời của mẹ Phó kéo tôi trở về thực tại.
Tôi không ngờ Phó Thanh Chi lại có quá khứ như vậy.
Ánh mắt tôi phức tạp nhìn sang anh, vừa hay chạm phải ánh mắt anh đang quan sát mình.
Chẳng mấy chốc, anh đi đến, nắm lấy tay tôi kéo về phòng.
“Nếu em cảm thấy không thoải mái, sau này không cần thường xuyên đến đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Giang Mộng, anh đưa em về là muốn nói với em một điều.”
“Anh thật lòng với em, vì vậy, em cần phải cho anh một danh phận.”
Giọng điệu Phó Thanh Chi vô cùng chân thành, lời tỏ tình bất ngờ khiến tôi có chút bối rối.
“Phó Thanh Chi, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”
“Chắc không phải vì em là một người vợ tốt đấy chứ?”
Phó Thanh Chi hơi sững lại, lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Vậy trong mắt em, anh là kiểu người như vậy à? Hửm?”
Tôi bị anh ôm chặt, ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Ánh mắt anh như muốn nuốt chửng tôi vào bụng.
Cơn cuồng phong bão táp mà tôi tưởng tượng không hề ập đến.
Anh chỉ nhẹ nhàng ôm tôi, chậm rãi nói:
“Mười mấy năm trước, anh bị bắt cóc đến một ngôi làng nghèo nàn.”
“Vì lúc nào cũng muốn bỏ trốn nên anh thường xuyên bị đánh đập.”
“Nhưng ở đó, anh gặp một cô bé.”
“Ba là con nghiện cờ bạc, mẹ đã bỏ trốn theo người khác.”
“Quần áo cô bé rách rưới, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thế mà lúc nào cũng cười toe toét.”
“Anh hỏi cô bé có gì đáng để vui như vậy?”
“Cô bé nói, cười nhiều một chút thì nỗi buồn sẽ ít đi một chút.”
“Có lần bị ông bố nghiện cờ b.ạ.c đánh đến mức nôn ra máu, vậy mà chẳng rơi một giọt nước mắt.”
“Vừa tự xoa dịu vết thương, vừa tự động viên bản thân cố lên.”
“Ở ngôi làng mà anh ghét cay ghét đắng đó, lại có một cô bé kiên cường đến mức ấy.”
Lời của Phó Thanh Chi chậm rãi lật mở những ký ức đã bị phong kín bấy lâu trong tôi.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, một quá khứ tồi tệ đến thế, lại có thể được nhìn nhận theo một cách khác.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com