Sự Dịu Dàng Duy Nhất, Anh Là Dải Ngân Hà Trong Năm Tháng Của Em

Chương 8



Tôi hít sâu một hơi, thực sự không muốn làm ầm lên trước mặt đồng nghiệp.

“Kỷ Thần, tôi nói lại lần nữa, chúng ta đã ly hôn rồi.

“Nếu anh cho rằng chuyện ly hôn chỉ là chiêu trò tôi dùng để đe dọa anh, vậy thì tốt nhất anh nên về nhà xem lại giấy chứng nhận ly hôn cho rõ ràng.

“Bây giờ giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì, làm ơn đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”

“Và dù có chưa ly hôn, anh cũng không có quyền can thiệp vào công việc của tôi.”

Kỷ Thần ngước mắt ra hiệu cho trợ lý giải tán đám đông xung quanh.

Như thể hoàn toàn không nghe hiểu lời tôi, anh ta vẫn tiếp tục:

“Lâm Hiểu Vi, anh sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài, cô ta sẽ không còn xuất hiện bên cạnh chúng ta nữa.

“Chẳng phải đây chính là điều em muốn sao?

“Anh không biết em đã dùng cách gì để tìm được Phó Thanh Chi đóng kịch cùng em trước mặt anh.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Nhưng giờ thì anh chịu thua rồi.

“Em còn muốn thế nào nữa?!”

Tôi cạn lời.

“Vấn đề giữa chúng ta chưa bao giờ là Lâm Hiểu Vi.

“Chẳng phải chính anh nói tôi nên đi yêu đương sao?

“Chúng ta kết hôn quá sớm, nhầm lẫn thói quen thành tình yêu.

“Phó Thanh Chi giỏi hơn anh, cũng tinh tường hơn anh, tôi thấy anh ta tốt hơn anh cả trăm nghìn lần.”

Kỷ Thần ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt dâng lên một lớp hơi nước mỏng, khẽ giọng cầu xin:

“Giang Mộng, đừng…”

Không muốn lãng phí thời gian với anh ta, tôi quay người định rời đi, nhưng lại bị anh ta kích động giữ chặt lấy cánh tay.

Ánh mắt Kỷ Thần chợt dừng lại ở vết hằn trên cổ tôi, giọng gấp gáp chất vấn:

“Em đã lén lút qua lại với hắn từ trước khi ly hôn rồi đúng không?”

Nhìn bộ dạng tức tối đến mất kiểm soát của anh ta, tôi bật cười.

“Chúng ta đã ly hôn rồi, điều đó còn liên quan gì đến anh sao?

“Anh muốn một cuộc hôn nhân mở, tôi không muốn.

“Chúng ta vốn không phải người cùng một thế giới, thế nên tôi chọn ly hôn.

“Sau khi ly hôn, tôi ở bên ai là quyền của tôi, anh có tư cách gì xen vào?”

Kỷ Thần đau đớn nhìn tôi, có phần bối rối.

“Anh không phải…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Anh chưa từng thực sự nghĩ đến chuyện ly hôn với em. Chúng ta quen nhau từ đại học, đã bảy năm rồi.

“Còn ai có thể hiểu nhau, hợp nhau hơn chúng ta chứ?”

Anh ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, cúi mắt trầm tư giây lát, dường như đã hạ quyết tâm, rồi lại nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm thấp:

“Anh đã cắt đứt với Lâm Hiểu Vi, em cũng đừng qua lại với hắn ta nữa.

“Chúng ta đi tái hôn, bắt đầu lại từ đầu.

“Anh sẽ không bao giờ để em buồn nữa, được không?”

“Tái hôn? Rồi lại chờ anh nói với tôi rằng anh đã gặp một người khiến anh vừa nhìn đã rung động?

“Chờ anh nói với tôi rằng anh không nhịn được mà nghĩ về cô ta, tò mò về cô ta?

“Chờ anh nói với tôi rằng đừng chỉ đặt hết tâm tư lên người anh, như thế sẽ khiến anh áp lực?”

“Kỷ Thần, cho dù làm lại từ đầu, những chuyện này cũng sẽ không thay đổi.”

Tôi cố sức giật tay ra khỏi sự kìm hãm của anh ta, lùi hai bước rồi gọi bảo vệ.

Khi con d.a.o không đ.â.m vào chính mình, sẽ chẳng bao giờ cảm thấy đau.

Kỷ Thần dám đề nghị hôn nhân mở, chỉ vì anh ta chắc chắn rằng với bản tính của tôi, tôi sẽ không làm chuyện đó.

Thậm chí ngay cả khi ly hôn, anh ta cũng nghĩ rằng tôi chỉ đang giận dỗi.

Anh ta tự tìm lý do biện hộ cho sự xao lòng của mình, nhưng một khi điều đó xâm phạm đến lợi ích cá nhân của anh ta, tất cả liền thay đổi.

Không biết từ lúc nào, mưa bắt đầu rơi lất phất.

Kỷ Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai tay buông thõng bên người, trong tay còn nắm chặt chiếc nhẫn kim cương chưa kịp trao đi.

[Trời mưa rồi, một lát nữa anh đến đón em.]

Phó Thanh Chi gửi tin nhắn đến.

Tôi do dự vài giây, không biết nên trả lời thế nào.

Bây giờ quan hệ giữa tôi và Phó Thanh Chi thực ra cũng chẳng cần phải giấu giếm.

Nhưng màn kịch mà Kỷ Thần vừa diễn ở đây, thực sự khiến tình huống có phần lúng túng.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi quyết định nói thẳng với Phó Thanh Chi về chuyện Kỷ Thần đã đến.

[Vậy thì sao?]

[Hắn ta đến rồi, nghĩa là anh không thể đến à?]

[Ngoan ngoãn đợi anh.]

Phó Thanh Chi trả lời rất nhanh.

Tôi nhìn khung chat đã chỉnh sửa nhiều lần của mình, cuối cùng xóa hết đi, chỉ nhắn lại một chữ:

[Được.]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com