Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình Yêu

Chương 20: Tổng điểm



"Hu hu... Phương ơi, tao xin lỗi, là do tao vô tâm, do tao để cảm xúc tiêu cực lấn át, do tao chỉ biết nghĩ cho mình... tao gây ra nhiều lỗi quá. Tao đúng là đáng ghét mà... Xin..."

"Nín coi! Khóc nữa là tao đấm mày đấy!" Phương thảng thốt hét lên, nó đẩy con bé đang khóc lóc thảm thiết kia ra.

Tôi nghe nó doạ, bao nhiêu nước mắt, lời thú tội định nói liền cố nuốt hết vào trong. Con bé này nói là nó làm thật đấy. Nhưng tôi vẫn không kìm được, sự day dứt và tự trách vẫn đóng chặt nơi tâm trí, khuôn tôi mặt dường như vẫn đang rưng rưng nước mắt.

Phương nhìn cái áo trắng phau của nó giờ đây đã ướt một mảng lớn, còn dính cả nước mũi lên nữa. Nó bĩu môi trách: "Mày dơ quá Quỳnh."

"Hức... tao xin lỗi mà."

"Biết rồi, nói mãi." Phương chống tay đứng dậy, đối diện với tôi. Tay chống nạnh, nó nhìn khuôn mặt lấm lem mèo con của tôi và bộ dạng không khác gì con gái làm chuyện có lỗi với mẹ, đôi mắt tam bạch của Phương hơi nhếch lên, ánh nhìn cười cợt hiện rõ, tôi có thể thấy được sâu trong con ngươi nâu vàng của nó là chút nhẹ nhõm và yên tâm.

"Mày có giận tao không?" Tôi e dè hỏi khi thấy cơ mặt vẫn luôn căng thẳng của nó giãn ra phần nào.

"Mày bị ngu hả? Thế quái nào không giận cho được." Phương nhìn tôi bặm tợn, trả lời một câu dĩ nhiên đã có đáp án từ đầu. OK tôi biết mình xứng đáng bị mắng mà.

"Thật tình, con gái chưa lớn mà làm khổ mẹ quá. Định tới đây tẩn con một trận mà con mít ướt quá làm mẹ chẳng nỡ xuống tay."

"Con xin lỗi mẹ Phương." Tôi lau nước mắt trên mặt, nhại lại vở kịch mẹ con thường ngày của chúng tôi.

Phương lại chớp đôi mắt tam bạch mấy cái. Nó ngồi hẳn lên bàn học tôi, trông mặt Phương không còn giận dữ như lúc đầu nữa.

"Tao hiểu đại khái tình hình rồi. Nhưng mày kể chi tiết đi, tao muốn nghe."

Trông nó đã trở lại dáng vẻ như mọi ngày, tôi thút thít kể từ đầu tới cuối cho Phương nghe không bỏ sót một chi tiết nào, thời gian đau khổ sau đó, nước mắt không biết từ đâu cứ chực trào ra, giọng nói theo đó cũng nhoè đi, tôi lúng túng lấy tay quẹt đi dòng nước lấm tấm trên mặt rồi kể tiếp. Phương không xen lời bất cứ chỗ nào, chỉ lặng lẽ lấy giấy lau cho tôi, như thể nó để tôi nói hết ra nỗi lòng thầm kín của mình.

Quả thật khoảng thời gian đó tôi rất thất vọng về bản thân. Nhưng chuyện đã xảy ra có muốn cũng chẳng thể quay về được, cứ rầu rĩ và buồn chán thì được ích gì?

Và hôm qua, nhờ có mẹ, tôi đã nhận ra sự thảm hại của bản thân, chỉ mới chút thế thôi mà tôi đã suy nghĩ tiêu cực như thế rồi, sau này sao làm việc lớn được chứ?

Tôi cũng không cô đơn, tôi phải bước tiếp cuộc đời của mình, dù có vấp ngã và thụt lùi lại phía sau nhưng chỉ cần ngoảnh mặt lại gia đình và bạn bè sẽ luôn ở phía sau hậu thuẫn cho tôi.

Có lẽ tôi là đứa trẻ được ông trời ưu ái mà nhỉ? Có hẳn hai người mẹ luôn bên cạnh và động viên này. Tôi nhìn Phương đang thô bạo lau soàn soạt nước mắt trên mặt mình, đôi mắt nó không rời tôi lấy một giây. Trong lòng tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và vui vẻ. Huyên thuyên gần ba mươi phút, câu chuyện mới có điểm dừng.

"Hết rồi hả?"

"Ừ." Nghe nãy giờ mà nó không ngán à, còn gì nữa đâu mà kể.

Phương nhìn chằm chằm tôi, thoáng chốc lại bật cười, tôi có chút tức giận. Tôi đã từng tuyệt vọng như thế mà nó còn cười được à? Con bé này lúc nào cũng thế, hễ có chuyện gì buồn tôi kể cho nó nghe, biểu hiện đầu tiên nó phản ứng là cười trước.

"Con gái của mẹ nay đã khôn lớn rồi, không còn đứa hay trộm xoài và chọc chó với mẹ như xưa nữa. Tôi xúc động quá." Vừa nói nó vừa giả vờ chấm chấm nước mắt, trông giả tạo thật sự.

Nó nhìn khuôn mặt hằm hằm của tôi, nụ cười trên môi cũng vơi dần.

"Rồi, đùa cho không khí bớt căng thẳng thôi. Vào vấn đề nè, tóm gọn là mày thích thằng cha uất ơ... tên gì đó quên rồi, thấy nó đăng kí thi chuyên cũng đăng kí theo vì muốn học với nó. Cái mày thi rớt, buồn bã, thất vọng rồi suy nghĩ các thứ, không gặp tao cả tháng cũng là do nguyên nhân đấy."

Ờ, đại ý là thế, ủa mà sao câu chuyện xúc động đáng được dựng lại kịch bản phim của tôi được nó tóm gọn lại nhanh thế?

Mà "thằng cha uất ơ" trong lời của Phương là người mà tôi thầm thương trộm nhớ hơn nửa năm nay đấy. Thầm trách nhỏ này, người mà tôi từng ngày đêm mong nhớ lại bị nó thốt ra bằng cái tên xấu xí ấy.

Phương nhìn tôi đăm chiêu rồi lại nghiền ngẫm.

"Ha, đúng là cuộc đời không phải lúc nào cũng là tiểu thuyết nhỉ? Mày cũng chẳng phải nữ chính mà lúc nào cố gắng cũng có thể được ở bên nam chính. Hiện thực lúc nào cũng khốc liệt nhỉ? Thấy mày chăm chỉ, cần mẫn như thế mà vẫn không đậu được. Chậc, đúng là trường đấy chỉ toàn chứa "quái vật".

"Ừ, lúc tao đi thi trông ai cũng thông minh sáng dạ hết đấy." Tôi nhàn nhạt đáp, giấu nhẹm đi chuyện hôm đi thi mình bị sốt, nó mà biết thì có mà đấm tôi lộn cổ.

Phương nhìn tôi bằng đôi mắt cảm thán: "Đúng là bạn Quỳnh của tôi khi biết yêu rồi lại trở thành người hoàn toàn khác luôn."

Bị đâm trúng tim đen, tôi đỏ mặt, đôi má hồng của thiếu nữ tuổi mười lăm như được dặm thêm phấn. Tôi im lặng vì không biết phản phác thế nào, quả thật lúc đấy chính tôi cũng nhận ra sự khác thường của bản thân.

"Coi kìa, tao nói gì đâu mà mặt đỏ như gấc thế." Phương cười vỗ vai tôi, thuận tay nó nhéo má châm chọc.

"Nhưng có thích cũng không gặp được, tao với bạn ấy giờ đã là người của hai thế giới rồi." Tôi cười nhàn nhạt, nhìn vào một không gian vô định trong phòng, nói bâng quơ.

"Nếu cuộc đời là một cuốn tiểu thuyết. Tao mong cậu ấy có thể gặp được nữ chính của đời mình, người mà xứng với cậu ấy."

"Vậy mày thì không xứng chắc."

"Ừ, không hợp tí nào."

Phương trợn mắt: "Thằng đấy nhìn ngon lắm hả. Lúc mày crush thằng đó toàn giấu giấu diếm diếm tao, có cho tao thấy mặt đâu."

Tôi chột dạ, tại sợ Phương đánh giá và phán xét Hoàng thành mấy thằng đẹp trai nhưng đểu cáng chuyên đi lừa tình con gái nhà lành, thế nên tôi giấu cậu ấy như giấu vàng vậy.

Tôi cười trừ: "Hê hê, đừng nhắc Hoàng nữa, từ giờ tao sẽ không bao giờ thích cậu ấy nữa đâu. Mà người như Hoàng chắc sẽ không để ý tao đâu, có khi tình cờ gặp mặt còn quên tao là ai ấy chứ."

"Có lẽ những hành động cậu ấy dành cho tao chỉ là sự tốt bụng vốn có của Hoàng, tao không nên ảo tưởng quá nhiều."

Phương nhìn bộ dạng ủ rũ của tôi, nó chép miệng: "Hiểu rồi, thôi bỏ thằng đó đi. Mày còn có tao mà, đời còn dài mày sẽ gặp được người phù hợp thôi."

"Ờ quên." Phương đột nhiên cao giọng, trông nó như nhớ ra điều quan trọng gì đấy.

"Tao đâu phải đến đây chỉ để tẩn mày, còn việc chuyện khác nữa... chết thật, nãy giờ quên mất."

"Chuyện gì thế?" tôi sốt sắng hỏi lại.

"Mày xem tổng điểm đợt thi tuyển sinh của mày chưa, năm nay trường mình xét điểm hơi bị cao đấy."

Tôi ngớ người, đột nhiên quên luôn chuyện này: "Điểm tổng ấy hả, tao chưa. Hôm công bố danh sách trúng tuyển lớp chuyên hoá, tao chỉ đến xem danh sách thôi rồi từ đó đến..."

"Con ngu này, không xem sao biết đậu hay rớt. Đừng nói với tao là mày vẫn chưa biết điểm ba môn còn lại của mày nhé!"

"Hình như là vậy..."

"Mau mở máy tính cho bố mày!"Phương đấm mạnh một phát vào tay tôi ra hiệu mở máy tính. Tôi cũng nhanh nhảu làm theo, Phương mà không nói thì không biết khi nào cái đầu tôi mới nhớ đây. Vội vàng điền số báo danh, ngày sinh và mật khẩu, một bảng điểm xanh hiện ra trước mắt tôi.

Thí sinh: Bùi Hạ Hương Quỳnh.

SBD: 03XXXXXX

Toán: X

Ngữ văn: X,XX

Tiếng anh: X

Hoá (Môn chuyên): X,XX

Tổng điểm hệ chuyên:

Tổng điểm hệ thường: 64,25

Xếp thứ 11 trên tổng hơn 9000 thí sinh dự thi.

Xếp thứ 2 trên tổng 850 thí sinh đăng kí.

Tôi còn chưa kịp bất ngờ, Phương đã hét lên: "64,25 điểm? Mày là á khoa trường mình đấy! Trời ơi, giỏi quá đi mất Quỳnh đần của tao!"

"Ừ... " Dường như đôi mắt tôi không chú ý vào tổng điểm của mình chút nào mà vẫn luôn chăm chăm vào bảng xếp hạng điểm chói đỏ ở góc dưới màn hình.

What???

Tôi xếp thứ 36 trên tổng 140 học sinh thi chuyên hoá. Trong khi chỉ tiêu của trường chuyên là 35 người?