"Lâu rồi không gặp, người yêu cũ."
Tôi trợn tròn mắt, quá khứ vốn bị vùi lấp trỗi dậy len lỏi qua từng lớp kí ức vụn vặt, ẩn hiện ngay trước mắt tôi, khung cảnh bỗng thay đổi, tôi thấy mình như nhỏ bé đi, trở thành con bé yếu ớt bị chế giễu năm nào. Thời gian không gặp khiến tôi quên mất sự hiện hiện của cậu ta, giờ đây mới vỡ lẽ tên rác rưởi này đang học chung trường với mình.
"Quốc Anh?" Tôi gọi tên.
Quốc Anh nghe gọi tên mình, khoé môi hắn nhếch lên sâu hơn, bộ dạng này hệt như một con thú hoang đang chực chờ lăm le con mồi của mình. Hắn ta nhận ra ánh nhìn hằn thù của tôi, Quốc Anh điều chỉnh lại cảm xúc sung sướng trên gương mặt mình.
"Còn sợ mày quên tao cơ đấy."
Quên? Làm sao tôi có thể quên mình từng bị hắn ta giày vò cảm xúc và tinh thần như thế nào chứ? Nói quên là có thể quên được sao? Tôi bình tĩnh lại, cũng điều chỉnh thái độ thù ghét trên mặt, nở một nụ cười công nghiệp.
"Phiền bạn tránh ra." Tôi luồn lách qua người Quốc Anh, bản thân chỉ muốn nhanh chóng về lớp để biến khuất mắt tên khốn này.
Bỗng dưng, bàn tay dơ bẩn của hắn vòng qua eo tôi, thô bạo kéo tôi sát vào bước tường kế cầu thang. Tôi không kịp phản ứng, ngay lập tức bị ném đi, đầu va chạm mạnh vào bức tường cứng, quanh eo cũng truyền đến cảm giác nhoi nhói.
Xung quanh chỗ này không có lớp học, cầu thang này lại khuất tầm nhìn, hiếm có học sinh nào đi qua đây, tôi trấn an bản thân: "Tôi la lên đấy."
Quốc Anh cười chế giễu, tiến lên, từng bước chân của hắn càng đến gần. Đầu tôi đau như búa bổ, từng đoạn kí ức năm lớp tám như được tua chậm lại, dừng ngay khúc tôi bị đám bạn hắn ta chặn đường đánh đập, khoảng không mờ ảo ẩn hiện trước mắt, con bé năm nào nằm thoi thóp trên nền đất lạnh lẽo, chỉ có thể yếu ớt kêu cứu.
Nhân thời cơ tôi còn đang hoảng loạn, hắn ta áp sát người tôi. Ở khoảng cách gần, Quốc Anh nhe ra khuôn miệng dơ bẩn nhầy nhụa, sặc mùi thuốc lá khó chịu. Hắn ta nâng mặt tôi lên, nhả ra từng câu từ thô tục.
"Nhìn mày bây giờ còn xinh hơn hồi cấp hai nhỉ? Lúc nhỏ ngây thơ chưa biết, giờ lớn rồi tao cũng muốn nếm thử vị thiếu nữ. Da mày trắng trẻo quá, không biết liếm lên có vị gì nhỉ?"
Tôi nắm chặt bàn tay mình, lòng bàn tay bị móng cào trúng hằn lên những vết đỏ. Máu trong người như bị rút cạn, tôi chỉ có thể yếu ớt đẩy hắn ta ra.
"Mày xinh thật đấy, hồi nhỏ tao hồ đồ phí của ngon. Giờ bù đắp cho mày được không?" Quốc Anh cười khẩy, vẻ mặt bị đẩy ra sảng khoái tột độ, đắc ý vô cùng.
"Mày dừng những hành động kinh tởm này đi." Đôi mắt khô khốc nhìn hắn đầy căm phẫn, tôi nghiến răng: "Tao không còn là con ngu để mày bắt nạt như năm lớp tám nữa đâu."
Lời này hình như chọc trúng chỗ ngứa của hắn, Quốc Anh sỗ sàng định tiến lên. Nhưng tôi đã nhanh hơn trước, tôi vung tay tát cho hắn một cái, mọi sự căm phẫn tích tụ truyền vào bàn tay, lực tay mạnh đến nỗi năm ngón tay hằn đỏ trên má hắn. Mắt Quốc Anh nổ đom đóm, khoé mắt tràn ra một chất lỏng. Hắn nắm chặt tay tôi, siết chặt đến khi cổ tay nhói đau.
Sự chịu đựng của con người cũng có giới hạn, ranh giới nhẫn nhịn và vùng dậy của tôi vốn dĩ đã mong manh, giờ đây như bị con chó hoang trước mặt cắn đứt. Nỗi đau ở cổ tay bị nỗi căm phẫn áp chế nên không còn cảm nhận được nữa, tôi muốn Quốc Anh biết hắn ta đụng nhầm con thú dữ rồi, tôi lại vung chân đạp thẳng vào chỗ hiểm của hắn, toàn bộ sức dồn lực vào chân, đạp một phát khiến Quốc Anh ngã nhào xuống cầu thang, hắn ta đáp mông trên đất, lưng đập mạnh vào tường.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, miệng há to, đau đớn không thể tả. Quốc Anh cố hé mở mắt, mặt hắn nổi gân xanh vì đau, tay ôm của quý.
Tôi khinh bỉ nhìn Quốc Anh, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Tôi không nhịn được, buông câu chửi.
"Bố tổ sư thằng bệnh hoạn!"
Tôi thấy hả hê vô cùng, bước chân nhanh nhảu lập tức chuồn về lớp mình trước khi hắn nổi điên. Lúc chạy tung tăng còn không quên quay lại nhìn, thấy Quốc Anh vẫn nằm la liệt trên đất, tôi hét to.
"THẰNG KHỐN! CHÚC MÀY CẢ ĐỜI VÔ SINH, CON ĐÀN CHÁU ĐỐNG."
***
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, kí ức năm nào cũng bị mai một đáng kể, khi đó tôi chấp nhận nhắm mắt bỏ qua cho Quốc Anh. Nhưng lần gặp lại này, hắn khiến tôi càng kinh tởm hơn, đúng là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.
Trong lớp học, tôi ôm thân mình, cảm giác lành lạnh sống lưng. Có lẽ vì lần gặp lại này quá đỗi bất ngờ, mọi kí ức xấu hổ năm lớp 8 được tôi che đậy trong chiếc hộp kín và chôn sâu trong tiềm thức, giờ đây như bị ai đào xới và phát hiện ra. Cảm giác uất nghẹn trào ngược từ tận đáy lòng, sống mũi cay cay.
"Quỳnh, mày sao thế? Bị bệnh à?" Tiếng Phương sốt sắng lo lắng bên tai, con bé ôm tôi dậy ngồi hẳn hoi. Hốc mắt tôi đỏ hoe, mếu máo.
"Có chuyện gì à?" Sự lo lắng xuất hiện trong đôi mắt tam bạch của Phương.
"Tao gặp rồi."
"Gặp ai?"
"Trịnh Quốc Anh."
Nghe đến tên kẻ thù không đội trời chung của mình, Phương tức anh ách, nó siết chặt nắm đấm trong tay.
"Mày gặp nó ở đâu? Khi nào? Thằng khốn đó có làm gì mày không?" Lửa giận của phương nổi lên phừng phực, nhìn thôi cũng đủ biết nó đang tức như thế nào, nói rồi nó đứng lên, quyết đổ máu với thằng Quốc Anh.
Thấy mọi chuyện sắp đi xa, tôi vội ngăn Phương lại. Tôi ái ngại ôm trán.
"Thật ra... thì người bị thương không phải tao."
Tôi lấp lửng: "Tao không cố ý, tao lỡ... lỡ tát nó một cái và đạp nó xuống cầu thang."
Phương trầm mặc một lát, con bé hắng giọng.
"Sao mày không đạp nó thẳng xuống tầng một luôn."
Ôi mẹ ơi, con này muốn xảy ra án mạng thật à?
Phượng dặn tôi khi nào gặp Quốc Anh cứ gọi cho nó, hai chọi một không chột cũng què, tôi cười trừ, một mình tôi cũng đủ xử thằng này.
Từ ngày quen Hoàng, tôi không cần nhờ Phương chở đi học về nữa. Con bé này vốn đa nghi, lúc đầu nó nghi ngờ mối quan hệ quá mức bạn bè của chúng tôi. Nhưng sau khi được tôi giải thích là nhà hai đứa gần nhau nên đưa đón như thế cho tiện, con bé mới yên tâm.
Hoàng đội mũ cho tôi, lúc nào ở cạnh cậu, tôi được nuông chiều như em bé vậy. Hoàng cúi xuống, nhẹ nhàng mân mê bàn tay tôi.
"Nói tao nghe, hôm nay có chuyện gì làm công chúa buồn à?"
Tôi hơi bất ngờ, ngoài hơi sốc khi vừa về lớp, mọi lúc có Hoàng tôi đều cư xử như mọi hôm, tôi buộc miệng lỡ lời: "Sao Hoàng biết?"
Hoàng cười, cậu ấy nắm lấy bàn tay đang run vì lạnh của tôi. Hoàng cởi áo khoác, nhất quyết bắt tôi mặc thêm một lớp áo nữa. Cậu ấy nhắc nhở thêm đôi ba câu rồi kéo tôi lên xe đi về.
Đi trên đường, tôi luôn thắc mắc vì sao Hoàng không hỏi lí do, rõ ràng cậu ấy đã nhận ra biểu hiện khác thường của tôi rồi mà. Nỗi nghi hoặc cứ đeo bám tôi, con đường về nhà hôm nay cũng dài đến lạ thường.
"Hoàng không muốn biết lí do à?" Hu hu hay cậu ấy không quan tâm tôi nữa rồi.
Cậu ấy khẽ cười, tiếng vọng lại trong nỗi bất lực.
"Sao lại không muốn biết, tao tò mò đến chết đây. Nhưng mà..."
"Có lẽ tao chưa đủ tin cậy để Quỳnh san sẻ nỗi buồn, thế nên Quỳnh mới không muốn cho tao biết. Nhưng tao sẽ cố gắng, cố đến khi nào tao đủ thân thiết và đáng tin để Quỳnh có thể sẵn sàng chia sẻ những điều buồn bã hoặc khó nói trong lòng."
"Thế nên công chúa đừng buồn nữa, có được không?"
Chăm chú lắng nghe từng lời nói của cậu, Hoàng không giống Phương, cậu ấy không trách tôi vì sao không chịu nói ra nỗi lòng của mình, cậu ấy hiểu, cậu ấy biết nỗi bận tâm nặng trĩu trong lòng tôi thật khó nói làm sao, và Hoàng tự để tôi lựa chọn điều mình muốn, cậu ấy sẽ chờ đợi đến khi tôi bước ra khỏi bóng ma tâm lí của quá khứ. Tôi thấy mắt mình cộm cộm, như có thứ gì đọng lại trong mắt, khiến cho nước mắt không tự chủ được ứa ra.
Gặp lại Quốc Anh, lòng tôi dấy lên một nỗi lo sợ, không phải sợ cậu ta sẽ làm gì mình, bởi vì vốn dĩ, quá khứ trước kia tôi đã buông bỏ và chấp nhận tha thứ cho Quốc Anh. Thứ tôi sợ, là những kí ức không tốt đó vì sự xuất hiện của Quốc Anh mà bị người ta đào bới lên, bạn bè gièm pha và giâu xé tôi như cách họ làm nhiều năm trước. Rồi Hoàng biết, phải chăng cậu cũng sẽ bỏ rơi tôi như những người bạn trước kia ư?
"Quỳnh khóc?"
"Không có, bụi bay vào mắt."
"Có sao không? Tao dừng xe thổi cho Quỳnh nhé."
"Thôi, lo lái xe đi ông."
Hoàng thở dài thườn thượt:
"Nếu có thể, Quỳnh có thể dựa dẫm và tao, một chút thôi cũng được."
Tôi áp mặt mình vào tấm lưng vững chãi của cậu, ước sẽ được dựa vào nó lâu hơn một chút. Có lẽ em không biết, tấm lưng này của anh sẽ bảo vệ em suốt quãng đời còn lại.
"Được."
.
Mấy hôm nay trời giông bão lớn, tỉnh tôi ở miền Trung nên nguy cơ xảy ra mưa to vào mùa mưa là điều không thể tránh khỏi. Mây đen dày đặc che kín bầu trời, u ám như tâm trạng của tôi bây giờ. Chẳng hiểu sao hôm nay tôi cảm thấy trong người khó chịu, tồi tệ cực kì.
Từ hôm gặp Quốc Anh, tần suất gặp hắn ta tăng hẳn lên. Dạo này Quốc Anh hay ve vãn gần lớp tôi, hắn ta hết nhét vào hộc bàn tôi quà vặt lại đến mĩ phẩm đắt tiền. Đỉnh điểm là một bức thư tình với lời lẽ hoa mĩ được tôi phát hiện vào sáng sớm, tôi vò bức thư thành nắm, càng đọc càng thấy tởm lợm, rốt cuộc tên chó chết này định làm gì đây? Phương đến lớp, tôi vội vứt tờ giấy vào thùng rác, mấy hôm nay cũng chính Phương là người đem trả những món đồ Quốc Anh tặng.
Giờ ra chơi, Quốc Anh như thường lệ lảng vảng qua lớp 11A5. Hắn ta nhìn tôi bằng đôi mắt tục tĩu, còn nháy mắt vài cái. Loạt hành động này được Hoàng thu vào tầm mắt, cậu ấy siết chặt cây bút đang viết bài trong tay mình, cố tình tỏ ra ổn định.
"Quỳnh yêu dấu đã nhận được thư tỏ tình của tớ chưa?" Quốc Anh nói lớn, cả lớp đồng loạt nhìn về phía tôi. Hoàng theo bản năng dừng hẳn động tác đang viết bài, tôi thấy cây bút trên tay cậu có nguy cơ sắp bỏ mạng như cây lần trước, vội vỗ lưng cậu trấn an. Nghiến răng liếc tên ngu ngốc đang đứng trước lớp.
Tôi đi ra cửa lớp đứng trước mặt hắn: "Lần sau bạn đừng tặng quà cho tôi nữa, tôi đã có người mình thích, thế nên mong bạn đừng lảng vảng chỗ lớp tôi như thế này." Ngữ điệu của tôi vừa nghiêm túc vừa thành thật, chỉ hận bản thân bây giờ không thể xâu xé tên này thành trăm mảnh.
"Người mà Quỳnh thích, có phải là thằng trông có vẻ thư sinh đang ngồi làm bài đằng kia không?" Quốc Anh chỉ tay về chỗ Hoàng.
"Không liên quan đến bạn." Tôi đáp.
"Xinh gái mà kiêu thế, Quỳnh có biết con gái trong trường này muốn làm bạn gái của tớ còn không được đấy?" Quốc Anh cười giả lả, trông giả tạo vô cùng. Lúc không để ý, bàn tay dơ bẩn cậu ta còn vuốt má tôi.
Như tốc độ ánh sáng, Hoàng đứng cạnh tôi từ lúc nào, cậu ấy nhanh chóng hất tay Quốc Anh ra.
"Cậu ấy đã nói là không thích, mày đừng làm gì quá giới hạn."
Hoàng cẩn thận kéo tôi ra sau lưng cậu, che chắn tôi khỏi ánh mắt gian xảo của Quốc Anh.
"Mày là thằng được gán ghép với Hương Quỳnh trên confession à?"
***
Tên nhân vật: Võ Huỳnh Bảo Phương.Màu đại diện: Xanh dương.Người tỉnh táo và bình thường nhất truyện.
Câu hỏi: Chuyện là tác giả mới mới lập page để xả tranh tác giả vẽ nhân vật trong truyện. Độc giả nên làm gì?
A. Độc giả dễ thương vào like và theo dõi page để nhỏ tác giả có động lực.
B. Làm theo hướng dẫn câu A.
C. Làm theo câu B.
D. Tất cả các phương án trên.
Đùa chứ, mấy bạn vào bố thí tui cái like cho tui có động lực nè. Love you~
Link page: https://www.facebook.com/profile.php?id=61562685307463&mibextid=ZbWKwL