Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình Yêu

Chương 46: Khánh Hoàng POV(7): Hé lộ



Đúng 5 giờ chiều hôm sau tại phòng thí nghiệm, Phương giữ đúng lời hứa gặp tôi. Phương vừa nhìn thấy tôi, đã thều thào quở trách:

"Mày làm cái quái gì lâu thế?"

"Xin lỗi, tao lo Quỳnh đi về nhà không được nên ở lại dặn dò hơi nhiều."

Phương bĩu môi: "Ôi ông ơi! Nó lớn bằng đấy rồi, có phải em bé mới tập đi đâu."

Tôi liếc nhìn sang chỗ khác, cười khúc khích: "Ừ, em bé của tao."

"Tao thua chúng mày."

Chúng tôi ngồi ngay ngắn vào chỗ, tôi nhìn mấy lọ chất hoá học rải rác trên bàn thí nghiệm, lòng ngập tràn hồi hộp.

"Mày muốn nghe kể từ đâu."

"Từ đầu."

Phương thở dài một tiếng, như gà mẹ đang lo lắng cho gà con. Cậu đăm chiêu nghĩ suy, hình như đang cố sắp xếp câu từ sao cho hợp lí.

"Mày nghe nhé, đừng tỏ ra tức giận trước những gì tao kể, tao không thích câu chuyện của mình bị gián đoạn."

"Ừ."

Bánh răng cuộc đời quay ngược lại khoảng thời gian bốn năm trước. Học kì một năm lớp 8 tại trường THCS N.

"Đầu năm lớp 8, Trịnh Quốc Anh chuyển về trường tao học. Thằng này nhanh nổi tiếng với ngoại hình ưa nhìn và gia thế giàu lẫy lừng nhất nhì thành phố K này. Lúc này con Quỳnh cũng mới nổi lên thành "hot phây" trong lần đại diện trình diễn văn nghệ lần trước.

Quốc Anh bắt đầu tiếp cận Quỳnh bằng những món đồ... giống mày thấy mấy ngày nay đấy, hôm thì bánh kẹo, hôm thì kẹp cài tóc, hôm thì mỹ phẩm. Thái độ ban đầu của nó quá chân thành, nó theo con Quỳnh mọi lúc mọi nơi." Phương nghiến chặt răng: "Chân thành đến nỗi tao đã sớm quên rằng nó là một thằng redflag không từ thủ đoạn nào để chinh phục được con mồi của mình. Một thằng nhóc loai choai chỉ mới mười bốn tuổi, mà lại có tâm địa hèn hạ đáng khinh bỉ."

"Tao không phản bác lại hành động thân mật của nó, thậm chí còn tác thành cho con Quỳnh và thằng Quốc Anh. Cuối cùng Quỳnh rơi vào lưới tình của nó, ban đầu chúng nó khá bình thường, nhưng dần dần bản chất thật của thằng khốn đấy mới lộ ra.

Nó bắt đầu có những hành động thân mật quá đà, không còn là xoa đầu hay véo má, mà đụng vào những chỗ nhạy cảm hơn như eo, hông hay đùi. Lúc này tao mới thấy thằng này bất ổn v** ** ***, con Quỳnh khá nhạy cảm với vấn đề đụng chạm, nó liên tục nhắc nhở Quốc Anh.

Thế là chúng nó chia tay sau 2 tuần quen nhau, trước khi đi khuất con Quỳnh còn kể với tao thằng đó đã nói rằng: "Tao nhận được tiền rồi, không cần phải diễn trò với mày nữa.". Lúc đầu tao cũng chẳng để ý lắm vì phải bận dỗ con Quỳnh.

Dù Quốc Anh có khốn nạn là thật, nhưng cũng không phủ nhận nó là mối tình đầu của con Quỳnh. Con Quỳnh khi đó bi lụy, nó đổ mọi trách nhiệm lên đầu nó, vì nó quá nhạt nhẽo và hà khắc nên Quốc Anh mới chia tay. Mày thấy đấy, tình yêu của lũ trẻ trâu chỉ có thế thôi, mười bốn tuổi là độ tuổi quá nhỏ để con Quỳnh có đầy đủ nhận thức về tình yêu đôi lứa.

Trong cái suy nghĩ non nớt của nó, tình yêu là một thứ gì đó quá mơ hồ. Thế nên nó mới tự đặt ra định nghĩa cho nó, tình yêu mà nó vẽ nên màu hồng giống như hàng trăm cuốn tiểu thuyết nó đọc, đến khi đối mặt với lời chia tay từ đối phương thì cũng là lúc định nghĩa màu hồng trong nó xám xịt lại. Nó tự quy tội lỗi hết lên đầu nó, nó tự cho là bản thân mình không tốt nên mới khiến người khác chán ghét mà không chịu nhìn nhận theo khía cạnh khác.

Mày nghĩ như thế là hết? Hôm đó là một buổi chiều bọn tao bị bắt ở lại trực nhật. Lúc đi lấy nước từ nhà vệ sinh, tụi tao vô tình nghe được cuộc trò chuyện của một đám con trai trong phòng để đồ của trường.

Đám con trai bẩn thỉu đó bàn tán về những bộ phận nhạy cảm của con gái, rồi cười biến thái so sánh đứa này với đứa kia. Mà giọng to nhất - là của thằng Quốc Anh.

Trọng tâm của cuộc bàn luận là về cuộc tình hai tuần chóng vánh của Quốc Anh với con bé "hot phây" Chúng nó bắt đầu cười lớn hơn, chế giễu con Quỳnh bằng những từ ngữ tục tĩu đáng sợ, thậm chí là phán xét về cơ thể của con bé, mà không biết rằng nhân vật chính đang ở sau cánh cửa.

Dự định ban đầu của chúng nó là thách thức thằng Quốc Anh tán con Quỳnh trong 1 tuần, nếu được, nó sẽ có một khoảng tiền lớn từ vụ cá cược."

Nói đến đây, Phương tức giận đến tột độ, cậu ấy đập mạnh tay lên bàn, tưởng chừng như chỉ mạnh một chút nữa là cái bàn sẽ gãy làm đôi: "Chúng nó coi tụi tao là cái gì? Là một lũ bò ngu ngốc để tụi nó dắt mũi hả?"

Tôi siết chặt bàn tay mình, nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua chiếc bình thuỷ tinh, mắt đã đỏ ngầu lên từ lúc nào. Gương mặt tôi méo mó đến khổ sở, khuôn miệng giật giật, dường như muốn thốt ra một câu cảm thán nào đó cho quá khứ của cậu, nhưng lại bị thứ gì đó ứa nghẹn ở cổ họng. Khóc cũng không được, nói cũng không xong, chẳng có thứ ngôn từ bi thương nào để diễn đạt được tâm trạng tăm tối của tôi lúc này.

Nhớ lại từng khoảnh khắc ngắn dài bên cạnh Quỳnh, chúng như những thước phim quý giá được tôi cất giữ trong hộp kí ức của riêng mình. Những ngày sống trong nỗi mơ hồ tự gió xuân, căn bệnh tương tư cậu trong tôi một trầm trọng, tôi hèn hạ bày ra đủ thứ trò để chạm mặt cậu trong lớp học thêm để không bị lộ, chắt chiu từng khoảnh khắc nhỏ nhoi để thương cậu thêm một chút. Đến nỗi trái tim nhỏ bé của tôi cũng không đủ chỗ để chứa đựng thứ tình yêu đong đầy này.

Tôi thương cậu bao nhiêu trời đêm đếm không xuể, chỉ khát khao chút bố thí nhỏ bé là được cậu nhìn nhận, đối với tôi cũng là những cơn mơ thoáng qua. Làm sao cậu biết? Những tháng ngày này tôi sống trong sự hạnh phúc vô bờ, sau ngần ấy năm lặng lẽ dõi theo cậu qua ô cửa của lớp học hoá nhỏ, tôi còn chẳng ngờ mình được cậu chấp nhận tình cảm.

Tình yêu của cậu - là thứ tôi vọng tưởng hằng đêm khát khao có được. Thế mà tình yêu trong sáng ấy, lại bị người khác không thương tiếc chà đạp lên. Quỳnh đã từng tổn thương bao nhiêu, tôi còn chẳng dám mường tượng nên, trái tim quặn thắt lại đau đớn cùng cực.

Sao lại có loại người dơ bẩn khốn nạn đem tình cảm của người khác ra cá cược? Con người chứ có phải đồ vật vô tri vô giác đâu mà sao không có cảm xúc. Đem người khác ra để bỡn cợt đùa giỡn, lũ này còn không bằng thứ gia súc.

"Vậy còn chuyện đánh hội đồng? Là bịa đặt đúng không?"

"Mày cũng biết vụ đó á? Trong nội bộ nhà trường thì ít ai biết vụ đó lắm."

"Đó là sự thật? Quỳnh từng..." Mắt tôi đỏ hoe đến mức sắp phát điên, còn chẳng dám nói ra những từ sau.

"Ừ đúng đấy." Phương rũ mắt, đôi mắt tam bạch chứa đựng nhiều sự sầu não, kể:

"Là lỗi do tao, nếu tao không làm lớn chuyện chúng nó cá cược lừa dối người khác lên, thì con Quỳnh đã không bị như thế. Tao tưởng chỉ cần đánh thằng Quốc Anh và bạn đó một trận để chừa thói lăng nhăng bậy bạ. Đâu ai ngờ chúng nó... tìm con Quỳnh tính sổ."

Phương càng nói càng xúc động, cậu ôm mặt, thút thít: "Lúc tao đến, con Quỳnh đã nằm yên trên đất, khắp người nó là vết bầm tím chi chít. Tao hoảng đến mức quỳ rạp xuống bên cạnh nó, Quỳnh không khóc, không nói một lời nào. Sau này tao mới biết, lúc đó nó nghĩ nó bị đánh là xứng đáng."

"Sau vài ngày công tác tư tưởng, nó ngộ nhận ra là bọn người đó là người xấu, hãm hại nó. Chuyện cũng đến tai bố mẹ con Quỳnh." Khuôn mặt Phương giãn ra, khoé môi nhếch lên: "Mày không biết đâu? Lúc đấy ba con Quỳnh tức đến nỗi muốn lật đổ của trường học, dưới sự áp lực của gia đình Quỳnh, cái kết cho bọn đấy là toàn bộ bị đuổi học, riêng thằng đầu sỏ Quốc Anh vì có gia đình chống lưng nhưng cũng phải chuyển trường. Đến cả tao cũng bị kỉ luật vì đánh bạn trong trường."

"Chuyện bị đánh hội đồng thì ít ai biết, nhưng vụ chia tay của con Quỳnh khá nổi, lúc nó suy sụp vì mối tình đầu đời rạn nứt. Cũng là lúc thằng Quốc Anh đi bêu riếu nó khắp mạng xã hội, mạng xã hội là một con dao hai lưỡi, đủ thứ tin đồn bịa đặt xấu xí gán lên người nó. Sau vụ đó, Quỳnh không chỉ chịu vết thương về thể xác mà còn chịu đựng vết thương tinh thần. Nó bị học sinh đem ra gièm pha đủ kiểu trong các cuộc hội thoại. Dù sau này nó sống khá khép kín, cái danh "hot phây" cũng rơi vào dĩ vãng, nhưng những lời nói từ người khác vẫn để lại vết thương lòng trong nó. "

"Đến lớp 9 thì nó gặp mày đấy. Sống sao cho đàng hoàng, tao mà biết mày léng phéng gì là tao chôn sống mày."

"Này, sao đấy, tao kể hết cho mày nghe rồi đó."

Tôi trầm mặc không lên tiếng, nếu tất cả những gì tôi vừa nghe là một cơn ác mộng, xin hãy để tôi tỉnh giấc trong đau đớn.

Tôi là đứa giỏi điều chỉnh cảm xúc, tôi đã từng xem hàng trăm bộ phim tình cảm bi thương mà chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, từng thất bại trong nhiều cuộc thi lớn nhỏ có đủ mà vẫn vững vàng đứng lên được. Cớ sao khi nghe được những lời mà tên khốn kia nói về cậu, mọi vốn liếng điềm tĩnh lạnh lùng của tôi bay đâu sạch sẽ. Máu nóng trong người tôi trỗi dậy như bùng nổ, tôi mất bình tĩnh mà vung tay đấm vào thằng kia.

Biết làm sao đây?

Cậu chính là giới hạn của tôi.

Của riêng tôi mà thôi.

Ngày gặp cậu là đầu năm mới, nhìn cô nàng năng nổ với hai bím tóc xinh xắn, tôi không cầm lòng được ngắm nghía đủ đường. Cậu vẫn luôn tươi cười với cả thế giới, mà không biết thế giới đã từng đối xử tệ với cậu thế nào.

Tôi cầm lọ Acid Sulfuric trên tay, lắc qua lắc lại. Nếu đổ thứ này lên người tên khốn bẩn thỉu kia, liệu có ngôi ngoai tâm trạng tồi tệ của tôi lúc này?

Chút tỉnh táo cuối cùng cũng đánh thức tôi trong cơn ác mộng đau khổ, tôi lảo đảo đứng lên, cơ thể bịn rịn mồ hôi.

"Tao về."

Đến gần cửa, như còn điều gì chưa nói, tôi quay đầu:

"Cảm ơn Phương."

"Cảm ơn tao cái gì?" Phương thắc mắc.

"Vì lúc đó đã ở cạnh Quỳnh."

Phương cười chế giễu, đi đến bên cạnh tôi: "Lúc đầu tao nghĩ mày cũng định lừa gạt con Quỳnh giống thằng Quốc Anh, vì trông mày đẹp trai hệt như mấy thằng đểu. Giờ nghĩ lại thấy không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, mày cũng không tệ như những gì tao nghĩ."

Tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, trong khi bản thân còn chưa nguôi ngoai cơn giận từ tên lừa gạt Quỳnh. Điện thoại rung chuông liên hồi. Tôi mở điện thoại, là tin nhắn của Quỳnh.

Cậu ấy gửi một định vị nơi ở. Và một tin nhắn.

Cứu.

***



Tên nhân vật: Bùi Hạ Hương Quỳnh.Màu đại diện: Tím mộng mơ.