Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình Yêu

Chương 50: Những ước mơ được chắp vá thành hiện thực



Tôi ngồi vu vơ trong lớp học thêm hoá, đầu suy tư những gì xảy ra mấy ngày nay. Gió hiu lạnh thổi từ cái cửa sổ xanh lá đã phai màu và rỉ sét, đâu đó vương vấn trong không khí là hương thơm dịu nhẹ của hoa sữa trắng. Mọi chuyện diễn ra trong đúng hai tuần, nhưng tưởng chừng như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Thủ tục thôi học của Quốc Anh diễn ra hoàn tất trong vài ngày, tôi nghe phong thanh đâu đó, cơ nghiệp mà bố mẹ Quốc Anh ngày đêm gây dựng chốc lát đổ sụp chỉ trong đúng một tuần nay, bố hắn bị bắt đi vì tội tham nhũng và biển thủ tiền của công ty, tiếng bàn tán xôn xao vang vọng khắp cả trường, hắn ta từ thiếu gia kênh kiệu bệnh hoạn giờ đây chỉ còn là kẻ tội đồ với tội danh bắt cóc bất thành và lâm vào cảnh nhà tan cửa nát. Tôi nghiền ngẫm nghĩ suy vụ việc, tất cả chỉ chớp nhoáng diễn ra trong đúng một tuần. Liệu rằng ông trời đã quá ưu ái cho tôi hay rốt cuộc đã có ai đã can thiệp vào vụ này?

Tôi chẳng biết nữa, nhưng có lẽ kẻ suy sụp nhất trong mấy ngày nay là Quốc Anh. Hắn không chỉ bị giam giữ trong trại cai nghiện, mà cái danh con trai cưng của lãnh đạo cấp cao tập đoàn NNK mà hắn luôn vênh váo khoe mẽ ra mặt với thế giới, bây giờ đã trôi lãng vào hư vô với sự hổ thẹn cùng cực của Quốc Anh.

Ngày cuối cùng Quốc Anh nhận học bạ và thu dọn đồ trong lớp học. Cơ thể vốn đã gầy còm nhom của hắn bây giờ còn thê thảm hơn, gương mặt hốc hác xanh xao hóp lại với hai quầng thâm đậm dưới mắt, trông chẳng khác nào một bộ xương khô. Chẳng còn là thái độ coi thường vốn đã luôn hiện diện trên người, hắn chỉ còn là một Quốc Anh thảm hại với vô vàn tội trạng gán trên người. Tôi vô tình bắt gặp hắn trong phòng hội đồng, ánh mắt Quốc Anh nhìn tôi chứa đầy sự phức tạp, căm phẫn có, đay nghiến có, thù hằn có, nhưng dường như chẳng có một chút hối hận nào.

Đôi mắt hắn lờ đờ trợn ngược lên, lòng trắng gần như che đậy cả mắt. Tôi có cảm giác cơ thể mình như bị xé toạc ra, cả chân tay cũng bủn rủn cả ra. Nhưng cảm giác ấy diễn ra không lâu, nhanh chóng tên kia bị giáo viên đuổi khỏi trường, đi dưới sân trường đông đúc học sinh với hàng trăm tiếng chửi rủa và bàn tán, cả giáo viên cũng chán ghét hắn vì đã làm ô uế danh tiếng nhà trường. Đúng vậy, tiếng xì xào bàn tán hắn phải nghe lúc đó, giống hệt những gì tôi phải chịu đựng năm cấp hai. Nhưng hắn bị như thế do nhân cách mục rữa thối tha của hắn, còn tôi phải chịu đựng những lời dè bỉu chê trách vô căn cứ trong âm thầm trong khi chẳng có lỗi lầm gì cả.

Bỗng dưng, một cảm giác lành lạnh vừa tiếp xúc với má tôi, kéo tôi về với thực tại.

"Đừng ngắm cảnh nữa, ngắm tao này."

Trên tay Hoàng là hộp sữa Milo mát lạnh, cậu ấy với nụ cười tươi rói quen thuộc xuất hiện. Tôi nhận sữa, nhanh chóng cắm ống hút và hút cái rột một phát, mùi sữa béo ngậy ngập tràn trong khoang miệng, đánh bay cả cảm giác lo lắng vu vơ từ nãy đến giờ.

"Đừng ỉu xìu như thế chứ, tuần này là công bố giải kì thi học sinh giỏi tỉnh đấy."

"Tao biết mà, cũng hơi lo lắng nhỉ?"

Hoàng ngồi xuống cạnh tôi, bàn tay không yên phận nhéo má tôi một cái.

"Đừng lo lắng, Quỳnh đã làm bài hết sức mình rồi."

"Cảm ơn nhé! Hoàng cũng thế."

"Đương nhiên rồi, tao còn phải thắng vụ cá cược với thằng Minh Minh gì nữa chứ."

Tôi suýt sặc sữa: "Hoàng vẫn còn nhớ vụ đó cơ á? Sao mày thù dai thế."

"Thằng loai choai đó dám lấy Quỳnh ra cá cược cơ mà, phải cho cậu ta hết vênh váo như thế mới được." Hoàng ngã người vào thành ghế, điệu bộ có phần vừa châm chọc vừa bất lực.

"Quỳnh nghĩ tao có thắng được cậu ta không?" Hoàng gục đầu trên vai tôi, khẽ thều thào dò hỏi.

"Câu này thừa thãi quá."

"Hửm?"

Tôi để cậu mặc cậu tựa đầu trên vai mình, nắng vàng nhẹ nhàng nhảy nhót trên mái tóc cậu, tôi mỉm cười: "Vốn dĩ vụ cá cược này đã có lời giải đáp ngay từ đầu, trong lòng tao, Hoàng lúc nào cũng người chiến thắng."

Cậu ấy khẽ giật mình, sau đó vẫn yên vị trên vai tôi, hình như đã hài lòng với câu trả lời từ đối phương.

*

Lũ học sinh THPT K hôm nay rộn ràng nháo nhào cả lên, đứa nào cũng tất bật hối hả đến trường từ sáng sớm. Bởi, hôm nay là ngày công bố kết quả thi học sinh giỏi cấp tỉnh.

Tôi cũng không ngoại lệ, vì điều này mà tối qua cả người bồi hồi không chợp mắt nổi. Tôi cặn kẽ nhớ lại hôm thi cử, xác nhận bản thân không bỏ quên hay thiếu sót bất cứ ý đúng nào. Quả thực, dù còn vài chỗ chưa chắc chắn, nhưng đó là tất cả những gì tôi cố gắng nỗ lực học tập trong mấy tháng ôn thi dài đằng đẵng. Hoàng chở tôi bon bon trên con đường đi học quen thuộc, càng được sống trong vòng tay nuông chiều của cậu, tôi càng có xu hướng dựa dẫm vào cậu nhiều hơn. Đôi tay ấm áp trú ngụ trong chiếc áo phao của cậu, tấm lưng và bờ vai lớn, đủ đến chắn hết sương gió cuối đông.

Mặc dù thời nay đã có những thiết bị điện tử hiện đại, nhưng THPT K vẫn giữ thói quen thông báo kết quả như ngày xưa, đó là dán kết quả trước bảng thông báo lớn của nhà trường. Vậy nên trước khi file thông báo đến trong nhóm lớp, thì chúng tôi có thể tiếp nhận thông tin qua cách phổ thông này.

Trời cuối đông lạnh đến tê buốt chân tay, từng cơn gió bấc tràn vào thành phố nhỏ, khiến ai đi đường vào sáng sớm cũng phải suýt xoa trước cái lạnh giá rét của mùa đông. So với cảm giác hồi hộp và lo lắng trước kết quả kì thi học sinh giỏi như năm ngoái, không hiểu sao đi đến bước này, tôi lại có cảm giác thanh thản đến khó tin, bởi, hôm nay dù kết quả có ra sao, tôi vẫn vui vẻ đón nhận nó.

Đúng vậy, sao phải lo lắng.

Bảng thông báo xuất hiện gần ngay trước mắt, danh sách học sinh đạt giải được dán chồng lên những thông báo khác, làm nổi bật lên tính quan trọng của vấn đề.

Tôi lia mắt tìm danh sách môn thi hoá học, dù tự trấn an bản thân là thế, nhưng dù sao cũng là kì thi quan trọng, tôi không hồi hộp sao cho được. Tìm được số báo danh của mình, tôi vội nhìn sang khung xếp giải.

Thí sinh Bùi Hạ Hương Quỳnh

Sbd: 03XXXXXXXX

Điểm thi: 18,25

Xếp giải: Nhất.

Đứng sừng sững trước kết quả này, tôi như chết ngạt trong sự choáng ngợp. Mọi khoảnh khắc trong cuộc sống tẻ nhạt của tôi như ùa về trong tiềm thức. Ngày trước, tôi từng nghĩ bản thân là đứa nhạt nhẽo và quá bình thường, soi từ đầu đến chân, chắc có lẽ khuôn mặt là ưu điểm lớn nhất. Tôi không thích học, không thích môn hoá vì nó quá rắc rối, nhưng khi nhìn thấy thành quả không tưởng mà mình gặt hái được trong ngày hôm nay, tôi như vỡ oà trong cảm xúc hạnh phúc vô bờ. Tựa như đứa trẻ lông bông không có định hướng ngày nào, giờ đây đã tìm thấy mục tiêu mà nó hướng đến.

Tôi quay đầu, nhìn chàng trai đã sát cánh cùng mình suốt chặng đường học tập qua, cùng mình chắp vá nên những đam mê xa vời, cùng mình hoạ vẽ những ước mơ cứ ngỡ như không thể. Cả mắt đã nhoè đi trong nước mắt từ bao giờ, cậu ấy nhìn tôi, chỉ mỉm cười và lặng lẽ dang tay ra.

Đôi chân vô định của tôi nhanh chóng chạy đến bên cậu, bổ nhào vào vòng tay rộng mở kia.

"Tao làm được... tao làm được rồi... hic."

Hình ảnh xung quanh nhòe đi trước mắt tôi, chỉ riêng của bóng hình cậu là vẫn rõ rệt và rạng rỡ. Đầu óc tôi được lấp đầy trong sự vui sướng, cả cơ thể như bị ai đó điều khiển mà không mảy may đến ánh nhìn xung quanh, chỉ biết ôm chặt lấy người con trai trước mắt.

Tôi khóc.

Vì mình đã không bỏ cuộc.

Ngỡ như lần trượt chuyên năm đó đã khiến tôi vỡ mộng với ước mơ được sánh vai cùng cậu. Nhưng, tôi đã không bỏ cuộc, tôi chưa bao giờ ngừng khát khao và mơ tưởng được đứng cạnh cậu, được đối diện với cậu bằng một con người có thứ gì đó thực sự xứng với sự tài giỏi của cậu.

Mọi điều mà tôi nghĩ bản thân mình sẽ không bao giờ chạm tới được, lại đang hiện hữu ngay trước mắt tôi.

Tôi vùi đầu vào lòng cậu, Hoàng cũng để tôi thích gì thì làm, chỉ lặng yên vỗ về cô bạn đang khóc thút thít vì vui sướng trong lòng mình. Đến khi định hình lại cảm xúc vỡ oà trong người mình, tôi mới ngại ngùng đẩy cậu ấy ra. Thế nhưng, hành động sỗ sàng của tôi thu hút toàn bộ sự chú ý của người xung quanh, đám học sinh nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiếu kì và tò mò, thậm chí còn lấy điện thoại chụp vài tấm, tôi nhận ra, giữa một rừng người đang thắc mắc, Phương vẫn đang nhìn với đôi mắt sặc mùi sát khí.

Tôi vội trốn vào trong lòng Hoàng trở lại, không gì có thể mô tả cảm xúc tôi lúc này.

Trên đỉnh đầu, tôi nghe lấy tiếng khẽ cười của Hoàng: "Sao thế?"

"Quê." Tôi đáp cụt lủn.

Bỗng, cậu ấy bế thốc tôi lên, nhẹ nhàng như bế một con mèo. Tôi mất thăng bằng vội ôm lấy cổ cậu, Hoàng di chuyển, đưa tôi đến một nơi không cần phải chịu đựng ánh mắt tò mò của người khác nữa. Cậu ấy đưa tôi đến hành lang gần kho chứa đồ tầng một.

Tại đây, tôi mới dám tách người ra khỏi cậu. Hoàng nhìn bộ dạng như mèo con lấm lem của tôi, chỉ che miệng nhịn cười.

"Mày cười nữa là tao dỗi đấy."

"À ừ, tao không cười nữa, xin lỗi công chúa."

Cậu ấy rút trong túi áo khoác một chiếc khăn tay rồi đưa cho tôi. Thấy cậu vẫn tủm tỉm cười, tôi tìm cách đánh trống lảng sang chuyện khác. Nãy giờ chỉ biết lo cho bản thân, tôi quên mất mình còn chưa xem giải của Khánh Hoàng. Tôi ho khan.

"Vậy còn mày, tao giải nhất rồi đấy, mày không được thua tao đâu." Tôi châm chọc.

"Rồi Quỳnh sẽ biết." Cậu mập mờ.

Về đến lớp trong sự háo hức, tôi mới biết, Nguyễn Nhật Khánh Hoàng cũng đạt giải nhất, nhưng tôi đạt giải nhất với số điểm 18,25. Còn cậu ấy đạt điểm tuyệt đối, 20 điểm.