Chương đặc biệt: Để mang tính khách quan về nội tâm của hai nhân vật chính thì chương này tớ viết ở ngôi thứ ba nhó. Má ơi lúc viết chương này với chương sau mắc cỡ quá trời, toàn phải thoát ra xem Tik Tok cho đỡ mắc cỡ.
Nay tui up 2 chương đó nha, vote cho tui có độc lực nè.
Gòi, giờ mấy bồ đọc truyện đi .
***
Chuyến xe đến nơi cũng đã gần giữa trưa. Biển Quy Nhơn xanh thăm thẳm, sóng biển rì rào vỗ vào bờ man mát. Hương Quỳnh thích thú ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, xe chưa cập bến mà cô đã háo hức đến mức muốn nhào ra khỏi không gian ngột ngạt này để tận mắt đắm chìm trong biển cả mênh mông.
Khánh Hoàng ngồi bên đăm chiêu ngắm nhóc con háo hức như lần đầu đi chơi xa của mình, cậu thầm tự nhủ: "Sau này kì nghỉ hè nào cũng phải dẫn vợ đi biển chơi mới được."
"Đến rồi các em, chuẩn bị xuống xe nào." Cô Thanh dạy tuyển nom còn sảng khoái hơn mấy đứa nhóc mệt oải vì chuyến đi dài, cô xách đống đồ lỉnh kỉnh của mình xuống xe, khoác áo gió, đeo kính râm, hoá thân thành dân đi du lịch sành điệu.
Sau khi nhận phòng và sắp xếp lại các tư trang cá nhân. Hương Quỳnh nằm ườn trên giường nghỉ ngơi, dù trên xe đã tựa đầu lên vai crush mình ngủ ngon lành nhưng cơn buồn ngủ cứ khiến hai mắt cô riu ríu lại, Hương Quỳnh tự nhắc bản thân chỉ nằm nghỉ ngơi đúng mười lăm phút.
Thế là mười lăm phút của cô, là bằng ngủ một giấc ì ạch đến chiều.
Đến khi cô uể oải thức giấc đã là lúc Thanh Hà í ới gọi đón tiệc cùng mọi người. Hương Quỳnh muốn phát bực với bản thân, người ta đi du lịch thì lo chơi còn không hết, cô lại nằm ngủ ngon lành như ở nhà. Xin trời đất chứng giám, từ nay đến khuya muộn không chơi tới bến thì cô sẽ không thích Khánh Hoàng nữa.
Cuộc vui của lũ trẻ kéo dài đến tận khuya, chúng nó hô hào kéo nhau bày đủ trò này đến trò khác. Ban đầu Hương Quỳnh sợ mình không hoà nhập được với trò chơi cảm giác mạnh ở đây, nào ngờ cô muốn hoà tan luôn rồi. Quỳnh đi đâu, chơi cái gì, Khánh Hoàng cùng lẽo đẽo theo sau như vật đính kèm. Dù vẫn chưa công khai mối quan hệ, nhưng mặc nhiên cả trường đều khẳng định Quỳnh và Hoàng đang hẹn hò.
Cơ mà không hiểu sao hôm nay đúng là ngày xui xẻo của Hương Quỳnh, khi chơi trò Truth or Dare, cô bị lũ bạn ác quỷ gài bẫy không thương xót. Dẫu có cầu nguyện cỡ nào, cái chai nước vẫn quay trúng chỗ cô. Nhân vật chủ chốt bày ra trò khốn nạn này là Phạm Hoàng Gia - bạn cùng đội tuyển. Chẳng hiểu kiếp trước Hương Quỳnh có thù oán gì với cậu ta mà bị xoay như chong chóng, cô đâu ngờ, Hoàng Gia vì ghi thù cô vụ gán kép Thanh Hà với thằng con trai khác nên đang tìm cách báo thù.
"Liếm cổ người đối diện trong 5 giây hoặc uống 2 ly."
"Nhắn tin "em có thai rồi" với một người được chỉ định hoặc uống 1 ly"
"Đổi áo bên ngoài với người đối diện hoặc uống 2 ly."
"Trả lời câu hỏi: "Dự đoán ai sẽ là người cướp đi nụ hôn đầu của bạn trong tương lai hoặc uống 2 ly."
"Cởi một món đồ trên người đối diện bằng miệng hoặc uống 2 ly."
What the f*ck, cả đám nháo nhào trước cái thử thách quái đản mà Hoàng Gia dõng dạc đọc to, đấy mà là Truth or Date dành cho đám học sinh các cậu à? Cơ mà, lũ bạn ranh mãnh này thay vì lên tiếng cảnh cáo thì lại nghiễm nhiên hóng trò mới, vì người chịu trận và uống rượu nãy giờ đâu phải chúng nó. Đúng là lũ lòng lang dạ sói, để mặc bạn mình tự sinh tự diệt, bình thường đứa nào trông cũng ngơ ngơ đáng yêu vậy mà đến lúc hóng trò lại tha hoá như thế.
Chỉ tội cho Hương Quỳnh nãy giờ uống rượu thay nước, đám này chỉ giỏi bắt nạt cô. Khánh Hoàng cũng không khá khẩm hơn là bao, người đối diện Hương Quỳnh chính là cậu, máu trong người cậu như muốn sôi sùng sục khi nghe thử thách mà Hoàng Gia đọc, toàn phải uống liền tù tì mấy ly nước cho đỡ ngại ngùng. Thú thực, cậu nửa muốn Quỳnh uống rượu, nửa muốn cô ấy thực hiện thử thách. Nhìn đôi môi căng mọng đang rầu rĩ vì phải uống hoài, cậu chỉ muốn nhanh chóng ngậm lấy nó để Hương Quỳnh không phải uống nữa.
Hoàng Gia cười sa sả trước nỗi đau của hai đứa bạn, này thì yêu đương nhăng nhít trước mặt ông này. Mỗi tội Hương Quỳnh uống không có tốt, chưa gì cô đã say bí tỉ chẳng biết sao trăng gì.
Người ta hay bảo con gái đáng sợ nhất không phải khi tức giận, mà đáng sợ nhất là khi có cồn trong người.
Đúng thực, Hương Quỳnh trong trạng thái bị cơn say đánh mờ lí trí quơ tay quơ chân loạng choạng như người tâm thần. Rồi đột nhiên nhào đến ôm chầm Khánh Hoàng như bạn tri kỷ lâu năm không gặp, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, cô khóc lóc ỉ ôi với con người xui xẻo vô tình bị chộp lấy.
"Mày gả cho tao nhé! Tao thích Hoàng lắm."
Cả đám suýt lăn ra cười bò trước lời cầu hôn đầy bạo dạn của con bé này, đứa nào cũng nhịn cười đỏ cả mặt.
Khánh Hoàng cảm nhận được linh hồn mình đang bay lơ lửng giữa không trung, cậu gần như bất động tại chỗ khi được người mình thích tán tỉnh theo cách này.
"Má ơi, thằng Hoàng khiếp đến mức suất hồn luôn rồi kìa, nó không động đậy gì luôn." Hoàng Gia cảm thán.
Đến khi tri giác được cô gái ẩm ương trong lòng mình đang cười ngờ nghệch, mặt mũi Khánh Hoàng đã nóng bừng từ lúc nào, cậu ho khan.
"Quỳnh say rồi."
"Tao hong có say mà, tao tỉnh táo lắm. Hôm nay mày phải gả cho tao cơ, không tao nằm ra ăn vạ mày đấy." Hương Quỳnh nửa tỉnh nửa mơ khẳng định lại lần nữa, không nhận được câu trả lời từ đối phương, cô lăn ra ăn vạ thật, hệt như một đứa con nít bị cướp mất kẹo, la toáng lên.
"Mày không gả cho tao, mày không thương tao, ai cũng không thương tao hết. Hu hu."
Đứa nào đứa nấy dùng ánh mắt phán xét nhìn đứa con gái mất giá này. Con bé mà biết mình lúc say nhố nhăng như thế thì cả đời sau có mà lên núi ở.
Chàng trai trẻ bỗng hóa thân thành ông bố già khổ sở dỗ dành đứa trẻ mười bảy tuổi trong lòng mình. Cả người cậu nóng như lửa đốt, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến bộ dạng mất bình tĩnh này của Hương Quỳnh. Đánh chết cậu cũng không dám khai, tâm tư mình đang dần nhen nhóm lên những ý đồ bất chính.
"Được rồi, tao cưới Quỳnh mà, đừng khóc nữa."
"Ứ chịu, sao mày cưới tao mà không phải tao cưới mày, mày định lừa tao đúng không? Hu hu."
Dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu Khánh Hoàng.
Nhìn con bé giãy nãy ăn vạ, một đứa bạn trong đám cố gắng nhịn cười quở trách: "Mày còn liêm sỉ không thế?"
"Liêm sỉ là cái gì? Có ăn được không?"
"..." Rút kinh nghiệm: Nói chuyện lí lẽ với người say cũng giống như nói chuyện học hành với loài bò, là đều ngu như nhau ấy.
Hương Quỳnh thấy cầu hôn không có tác dụng, cô quay sang vẹo má Khánh Hoàng tán tỉnh. Trông chẳng khác gì mấy thằng nhóc lố lăng chuyên gạ gẫm con gái nhà lành.
"Nhà anh có bán rượu không, mà sao nói chuyện với anh em say quá. Ha ha ha."
Lũ bạn thối cười nắc nẻ muốn ngợp cả thở, con bé này còn thú vị hơn cả mấy câu chuyện yêu đương từ thuở học sinh của thầy cô nữa.
"Sao con Quỳnh say mà nhìn mặt thằng Hoàng còn đỏ hơn cả người say thế."
Hoàng Gia nhìn thứ sinh vật quái đản (đã từng là con người) do mình gây ra, cậu chẹp miệng.
"Tao sợ con người mày rồi đấy."
Số Hoàng Gia cũng khổ, cậu chỉ định bày trò phá phách Hương Quỳnh để xem cô khổ sở vì tình thế nào. Oái oăm thay bây giờ phải chứng kiến một màn trêu hoa ghẹo bướm của hai đứa yêu nhau trước mặt, lại nhìn sang Thanh Hà, crush mình vẫn đang ung dung thưởng thức cuốn tiểu thuyết trinh thám như tách biệt với cả thế giới, cậu thở dài. Ông trời đâu khiến ai khổ không đâu.
Đấy, đen bạc thì đỏ tình thôi.
Hoàng Gia ngán ngẩm, cậu từ tốn nhắc nhở: "Thôi hai vợ chồng chúng mày về nhà bảo ban nhau đi, đừng ra quậy phá chốn bàn dân thiên hạ nữa."
Khánh Hoàng bế Hương Quỳnh trên tay, cậu cố gắng nâng niu để cô được nằm thoải mái nhất trong lòng mình. Hai đứa tạm dừng cuộc vui, ở lại lâu chắc người thương của cậu đến thể diện cũng không còn.
"Mấy bạn chơi đi nhé, tao đưa Hương Quỳnh về phòng nghỉ ngơi, cậu ấy say quá rồi."
Cả đám đồng loạt chào tạm biệt. Ở hầu hết các đội tuyển khá ít có cặp đôi nào yêu nhau, vì tất cả thời gian mọi người đều dành cho học tập. Chỉ duy Khánh Hoàng và Hương Quỳnh là hai cá thể đặc biệt luôn được mọi người để tâm, thế nên lâu lâu được trêu chọc chúng nó thích lắm. Nhưng cái gì cũng có chừng mực, để hai đứa kia ở lại thì cả đám độc thân này có mà ăn cơm chó ngập mồm, tốt nhất là nên xua đuổi sớm để còn sung sức náo động cả đêm.