Thỉnh thoảng tôi lại nhận được thư đe dọa, hoặc có người lạ đến tận nơi đe nẹt, uy hiếp, ép tôi phải ký đơn xin giảm nhẹ tội cho Lâm Tuyền.
Trước những hành động này, tôi luôn tỏ ra vô cùng sợ hãi, và mỗi lần như thế, tôi đều cố tình làm cho mọi chuyện rùm beng lên.
Tôi có tiền sử trầm cảm, đã từng tự sát — cho dù tôi có phát điên, người ta cũng chẳng thấy bất thường.
Mọi người chỉ càng thêm tin rằng: bọn họ là những kẻ phản xã hội, đang đứng về phía kẻ ác, tiếp tục bức hại một nạn nhân như tôi.
Tôi chọn thời điểm để phát bệnh, vài lần lên cơn hoảng loạn, hai lần tự tử, vài lần nhập viện.
Bác sĩ cũng thay tôi lên tiếng, xác nhận trạng thái tâm lý hiện tại của tôi vô cùng tệ hại.
Sau vài lần như vậy, những người tỉnh táo đã bắt đầu nhìn rõ bản chất.
Du An Hạ và đám người của cô ta — bị coi là mối nguy hiểm với xã hội.
Tôi biết, chỉ vậy vẫn chưa đủ.
Chỉ cần cô ta còn hoạt động, tôi, ba mẹ tôi, và tất cả những người từng bị cô ta hại vẫn luôn ở trong tình trạng nguy hiểm.
Tôi cần một thời cơ thích hợp, để chấm dứt hoàn toàn mối họa mang tên Du An Hạ.
Tôi nhớ rất rõ: chuyện lập ra “Kim Bất Hoán” lẽ ra phải xảy ra sau hai năm rưỡi nữa.
Bây giờ tình tiết này bị đẩy sớm — có phải cũng có nghĩa là cái mốc sinh tử của tôi và ba mẹ… cũng sẽ đến sớm hơn?
Trong nguyên tác, ngoài việc chứng minh lý thuyết “người xấu chỉ là chưa có cơ hội làm người tốt”, Du An Hạ lập “Kim Bất Hoán” còn vì một mục đích khác:
Tuyển dụng cho doanh nghiệp.
Cô ta muốn biến mình thành “headhunter” — người đi săn đầu người cho các công ty.
Ý tưởng của cô ta là đưa các thành viên của “Kim Bất Hoán” vào làm việc trong các doanh nghiệp, từ đó chứng minh rằng: dù họ từng là tội phạm thì cũng chẳng khác gì người bình thường.
Ý tưởng thì hay, nhưng triển khai lại không hề dễ.
Bởi vì phần lớn công ty đều kiểm tra lý lịch ứng viên, họ không muốn tuyển người từng ngồi tù.
Chỉ có một số ít doanh nghiệp là hiểu được cái gọi là “thiện lương” và “dụng tâm” của Du An Hạ.
Phần lớn các thành viên còn lại của “Kim Bất Hoán” vẫn không tìm được việc.
Vậy là Du An Hạ nghĩ ra một “ý tưởng mới”: bắt đầu từ chính công ty nhà mình.
Cô ta yêu cầu ba mẹ tôi thu nhận những người đó.
Nhưng khi ấy, vì để sắp xếp chỗ ở cho những người từng phạm tội, Du An Hạ đã lén chuyển đi một số khoản tiền từ công ty, khiến tình hình tài chính bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ba mẹ tôi đang phải lao đao xoay sở, tất nhiên không thể đồng ý đưa những người đó vào công ty làm việc.
Chính lần từ chối này đã khiến Du An Hạ ghi hận.
Cô ta cho rằng: ba mẹ tôi là người xấu, là tư bản ích kỷ độc ác — vì đã không chấp nhận cho những “người từng mắc sai lầm” có cơ hội.
Cô ta nói:
“Ba mẹ có tiền chữa bệnh cho chị, có tiền quyên góp cho trại trẻ mồ côi, còn sẵn sàng tuyển những người từng chịu tổn thương giống chị ấy, vậy tại sao lại tàn nhẫn với thành viên của ‘Kim Bất Hoán’ như thế?”
Cô ta nói:
“Tại sao ba mẹ lại nhìn người bằng con mắt thành kiến? Thiện lương không nên có giới hạn! Ba mẹ đúng là đạo đức giả!”
Rồi cô ta tiếp tục:
“Chính vì những người như ba mẹ, không chịu trao cơ hội cho người từng lầm đường, mới khiến xã hội bất ổn! Tất cả là lỗi của ba mẹ!”
Trong lúc cãi nhau, ba tôi bị cô ta đẩy ngã, bất tỉnh phải nhập viện.
Mẹ tôi bị cô ta làm cho tức đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng cô ta hoàn toàn không thấy có gì sai.
Trái lại, nhân lúc ba tôi nằm viện, cô ta dùng danh nghĩa công ty con để chuyển đi một lượng lớn tài sản.
Không chỉ vậy, cô ta còn giả mạo sổ sách kế toán, rồi… công khai tố cáo chính công ty của mình.
Tố ba tôi vi phạm quy định kinh doanh, trốn thuế, rửa tiền.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vì là con gái ruột ra mặt làm chứng, nên độ tin cậy rất cao.
Dư luận lập tức dậy sóng — người người khen cô ta “chính trực, khí phách”, là “người dám đứng về chính nghĩa, không sợ dây mơ rễ má”, đồng thời chửi rủa ba mẹ tôi là “tư bản m.á.u lạnh, kinh doanh bất chính”.
Tội nghiệp ba tôi — vừa mới tỉnh lại được vài ngày, đã bị công an đưa đi điều tra cùng mẹ tôi.
Danh tiếng gây dựng nửa đời, phút chốc sụp đổ.
Du An Hạ thì danh chính ngôn thuận tiếp quản công ty.
Ngay sau đó, cô ta sa thải hầu hết nhân viên cũ, rồi tuyển toàn bộ thành viên “Kim Bất Hoán” vào thay thế.
Cô ta còn công khai tuyên bố:
“Chỉ cần Du thị còn tồn tại, thì người từng mắc sai lầm sẽ mãi có cơ hội được làm lại từ đầu!”
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, thì có lẽ người đời vẫn còn có thể chấp nhận cô ta — dù nhiều người không hiểu, nhưng vẫn có không ít người tôn vinh, cảm kích, tung hô cô ta là “đại thiện nhân.”
Nhưng sai lầm lớn nhất của cô ta — là dám ra tay với những người từng là nạn nhân!