CHƯƠNG 50 SỰ KIÊN NHẪN CỦA NGÔ ĐÃ HAO HẾT RỒI!
Tịnh Phạn Tâm Liên lại một lần nữa thay đổi sắc mặt, bắt đầu rít gào, dọa Lam Thư sợ tới mức lui về phía sau vài bước theo bản năng .
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Ngự Đan Liên đã quen với việc nó lật mặt như lật bánh tráng.
Lúc trước nàng còn đi dỗ dành nó, nhưng lúc này đã có tam sư huynh chống lưng, nàng còn sợ cái gì chứ?
“Tam sư huynh, mau thu ngọn lửa này đi! Nó chính là dị hỏa mà huynh muốn tìm!”
Dị hỏa?
Kỷ Hoài Tư phản ứng lại, đánh giá cẩn thận ngọn lửa này, khóe miệng dần dần bắt đầu run rẩy.
Má nó.
Nếu hắn nhớ không lầm.
Đây là...
Người gặp người ngại, lại không có tác dụng gì…
Tịnh Phạn Tâm Liên!!!
Không nghĩ tới dị hỏa trong bí cảnh Ngọc Thanh lại là Tịnh Phạn Tâm Liên!
Trong nháy mắt, vẻ mặt Kỷ Hoài Tư đầy thất vọng.
“Sư muội, sư huynh muốn không phải loại dị hỏa này, cái bí cảnh này, đến uổng công rồi.”
Ngự Đan Liên sửng sốt, không cần ngọn lửa này?
“Nhân loại hèn mọn, lại dám làm càn, ngô chính là Phật Tổ ban cho thần vương hi vô vô thượng Phật hỏa, Tịnh Phạn Tâm Liên! Thế gian còn có dị hỏa nào tôn quý hơn ngô?”
“Dám coi thường ngô!”
“Kiên nhẫn của Ngô đã hao hết! Ngô muốn cắn nuốt các ngươi!”
Tịnh Phạn Tâm Liên vốn dĩ không có nhiệt độ, nhiệt độ đột nhiên tăng cao khiến Ngự Đan Liên nhịn không được mà lui về phía sau.
“Sư huynh! Mặc kệ nó có phải dị hỏa mà huynh muốn tìm hay không, mau thu nó đi!”
Kỷ Hoài Tư cũng lui về phía sau theo Ngự Đan Liên, nghe nàng nói vậy thì nhịn không được nắm chặt linh kiếm.
Hắn cũng muốn nhận chứ!
“Sư muội, Tịnh Phạn Tâm Liên là Phật hỏa, chỉ có phật tu mới có thể thu phục nó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
?
Ngự Đan Liên trợn to mắt, khi thấy Tịnh Phạn Tâm Liên đang phẫn nộ tiến tới gần bọn họ, nhiệt độ cực nóng áp sát gương mặt, nàng nhanh chóng quyết định xoay người bỏ chạy.
“Sư huynh chạy mau!”
Nàng mới chạy không tới hai bước, thân thể liền nhẹ bẫng, trực tiếp bị Kỷ Hoài Tư xách lên bằng một tay.
“Sư muội, muội quá chậm!”
Kỷ Hoài Tư ăn đan dược, thực lực lúc này sâu không lường được, hắn ôm Ngự Đan Liên chạy ngược về phía mà bọn họ đi vào.
Khi đi ngang qua Lam Thư, hắn nhớ tới linh thạch bên trong túi trữ vật của sư muội, thuận tay cũng xách theoLam Thư, kẹp hắn ta ở bên hông rồi tiếp tục hướng phía trước mà chạy như bay.
Ngự Đan Liên cau mày, nhìn về phía sau.
Tịnh Phạn Tâm Liên bám riết không buông.
Tốc độ của sư huynh hoàn toàn không bằng nó.
Bọn họ gần như sắp bị đuổi kịp!
Ngự Đan Liên đột nhiên nói: “Tam sư huynh, đại sư huynh không phải là phật tu sao? Đại sư huynh nhất định có thể thu phục ngọn lửa này!”
“Gì cơ?”
Ngự Đan Liên không giải thích cho Kỷ Hoài Tư, mà quay qua cao giọng nói với Tịnh Phạn Tâm Liên: “Ngươi đừng đuổi theo nữa, ta không có lừa ngươi! Sư huynh mà ta nói không phải người này!”
“Ngô không tin ngươi! Nếu ngươi không có lừa gạt ngô, ngươi chạy cái gì?”
“Đại sư huynh của ta là một phật tu, tuy rằng huynh ấy hiện tại mới là Trúc Cơ kỳ, nhưng cả người tiên phong Phật cốt, người gặp qua huynh ấy đều phải khen ngợi một câu thân như bồ đề, trong ngoài trong sáng!”
“Ngươi nếu có thể cùng lập khế ước với huynh ấy, tất nhiên tiền đồ vô lượng!”
Lúc này, Tịnh Phạn Tâm Liên đã đuổi kịp bọn họ, nhưng ngay khi ngọn lửa kia sắp cuốn lấy bọn họ.
“Phụp” một tiếng, nó một lần nữa biến thành nhỏ bằng bàn tay, viền vàng vòng ra đôi mắt biến thành hai cái vòng tròn, trực tiếp rơi xuống vai của Ngự Đan Liên, giọng nói mềm mại đáng yêu:
“Ngươi, ngươi cũng không thể lại gạt ta!”
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có lừa ngươi! Nếu ngay cả đại sư huynh mà ngươi còn chướng mắt, vậy chỉ có thể để ngươi chịu thiệt một chút, lập khế ước với ta thôi!”
Ngự Đan Liên lòng còn sợ hãi nhìn nhóc đáng yêu trên đầu vai, trong lòng mắng nó xối xả tới 800 lần.
Tuy rằng nàng còn không hiểu việc lập khế ước lắm, nhưng lại biết ai lập khế ước với con quái lật mặt như lật bánh tráng này thì người đó đen đủi!
Tam sư huynh nói phật tu có thể khống chế được nó.
Vậy nàng cứ lừa nó tới chỗ đại sư huynh trước đã!