Bên cạnh bàn, một đống lớn linh thạch chất đầy cả chục cái sọt.
Kỷ Hoài Tư đang kiểm kê số linh thạch, còn Ngự Đan Liên thì kéo Tiêu Lạc làm chân chạy việc, lo ghi sổ.
“Chưởng môn một vạn viên thượng phẩm linh thạch.”
“Phong chủ Đan Phong một ngàn viên thượng phẩm linh thạch.”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
“Phong chủ Khí Phong một ngàn viên thượng phẩm linh thạch.”
“Phong chủ Kiếm Phong năm trăm viên thượng phẩm linh thạch.”
Ngự Đan Liên nhìn Tiêu Lạc ghi sổ, cảm thấy có chút bất ngờ.
“Tiểu sư muội!”
Kỷ Hoài Tư lặng lẽ ghé sát tai Ngự Đan Liên nói: “Chưởng môn và mấy vị phong chủ đều đặt cược rồi, xem ra là ngầm thừa nhận vụ cá cược này của chúng ta đấy! Chẳng lẽ… Tịnh Phạn Tâm Liên lúc lâm trận lại làm phản sao?”
Ngự Đan Liên khẽ ho một tiếng, còn chưa kịp đáp lời.
Trong tai nàng lập tức vang lên tiếng gầm giận dữ: “Nhân loại kia, lại dám nghi ngờ năng lực của ngô!”
Bởi vì xung quanh đông người, giọng Tịnh Phàm Tâm Liên lại rất nhỏ nên Kỷ Hoài Tư bên cạnh hoàn toàn không nghe thấy gì.
“Tiểu sư muội, theo tỷ lệ cược mà chúng ta đã đặt ra, nếu chúng ta thua thì lỗ to đó!”
Ngự Đan Liên lập tức nói: “Sư huynh yên tâm, Tịnh Phạn Tâm Liên là Phật hỏa tối thượng do Phật tổ ban cho Thần Vương Hy Vô, nó xinh đẹp thuần khiết, vừa mạnh mẽ vừa đáng tin cậy, tuyệt đối không phản bội vào thời khắc quan trọng đâu!”
Nói xong, nàng mới cảm thấy vật nhỏ trong tai mình yên tĩnh lại.
Kỷ Hoài Tư như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn thoáng qua tai nàng, nhìn kỹ mới thấy bên trong có một tia sáng vàng le lói.
“Tốt lắm!”
Đợi mọi người đặt cược xong xuôi, trận đấu trên đài tỷ võ cũng bắt đầu.
Ngự Đan Liên kiểm kê sổ sách, tổng cộng có mười tám ngàn viên thượng phẩm linh thạch.
Trong đó, mười bốn ngàn viên là do chưởng môn và các phong chủ đặt.
Khoảng hai ngàn viên là do hơn tám trăm đệ tử nội môn và ngoại môn của Cửu Huyền Kiếm Môn đặt.
Còn hai ngàn viên…
Tạ Thanh Dư?
Ngự Đan Liên nhìn thấy cái tên đó thì lập tức chạy đi tìm Kỷ Hoài Tư.
“Sư huynh sư huynh, sư phụ của Tạ Thanh Dư cũng giàu lắm sao?”
Vừa nói, nàng vừa chỉ con số ghi trong sổ cho Kỷ Hoài Tư xem.
Kỷ Hoài Tư nhìn xong thì nói: “Hai ngàn viên thượng phẩm linh thạch cũng không phải con số nhỏ, Bạch Trì mà đưa cho ả ta nhiều như vậy thì cũng thật là kỳ lạ.”
Ngự Đan Liên nhìn chằm chằm hai ngàn viên linh thạch đó, chợt hỏi: “Sư huynh, nếu Bạch Trì thực sự muốn gây chiến với chúng ta thì chúng ta có hy vọng thắng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Hoài Tư: “Hoàn toàn không có hy vọng.”
Ngự Đan Liên nghe xong, sắc mặt dần trở nên phức tạp. Nàng nhìn đống linh thạch to đùng kia, bỗng nhiên nói: “Sư huynh, hay là chúng ta gom hết linh thạch chạy trốn đi, hỏa linh ngày mai hẵng lấy, hôm nay nếu Bạch Trì ra tay, e rằng cả hai chúng ta đều toi đời mất!”
Kỷ Hoài Tư lập tức giơ tay búng lên trán nàng một cái: “Muội ghĩ cái gì thế hả? Ý của sư huynh là Bạch Trì hoàn toàn không có hy vọng thắng!”
Đôi mắt Ngự Đan Liên lập tức sáng rỡ: “Sư huynh uy vũ!”
Trên đài tỷ võ.
Tạ Thanh Dư dùng một thanh linh kiếm tỏa ra linh khí mạnh mẽ, đối đầu với một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mà không hề có chút lép vế nào.
Nàng ta thế như chẻ tre, đánh cho đối phương liên tục bại lui.
Tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia vốn đã được lệnh phải thua trong trận này, nhưng vẫn phải làm ra vẻ chống trả.
Hơn nữa, hắn là đệ tử Kiếm Phong, lại là người có khả năng quang minh chính đại giành ngôi vị quán quân, không thể thua quá lộ liễu được! Tốt nhất là phải đánh có qua có lại rồi cuối cùng đối phương chơi chiêu hiểm, hắn sẽ giả vờ không kịp phòng bị mà bị đánh bại.
Như thế, không chỉ có thể thua một cách “bình thường”, mà còn giúp người khác hiểu rằng hắn thua không phải vì kém cỏi!
Nhưng mà, sư thúc Tạ Thanh Dư này ra tay quá mạnh mẽ, hắn căn bản không có chút sức phản kháng nào!
Chẳng lẽ hắn cứ thế mà bị đánh bay khỏi đài sao?
Mất mặt c.h.ế.t mất!
Mà lúc này, Tạ Thanh Dư chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, tát thẳng một cú vang dội vào mặt Ngự Đan Liên, rồi khiến nàng thua sạch!
Không ngờ đối thủ vốn nên bị nàng đánh rớt khỏi võ đài từ sớm, vậy mà lại cứ mãi dây dưa với nàng ta!
Điều đó khiến lòng nàng ta trở nên nôn nóng bất an, kiếm pháp cũng bắt đầu rối loạn!
Mà tên đệ tử Kiếm Phong kia, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu sơ hở của Tạ Thanh Dư, lập tức ánh mắt sáng bừng, tung ra một kiếm đ.â.m tới.
Một kiếm này chỉ là muốn giành lại một hiệp mà thôi.
Với tu vi của Tạ Thanh Dư, nhất định sẽ không bị trọng thương, chỉ là khi né tránh sẽ trông hơi chật vật.
Chiêu tiếp theo, hắn sẽ thuận theo thế kiếm của Tạ Thanh Dư, giả vờ bị đánh rớt xuống đài.
Tạ Thanh Dư vừa thấy một kiếm kia đ.â.m tới, đang chuẩn bị tránh né thì bất chợt cảm giác có thứ gì đó rời khỏi cơ thể mình, toàn bộ linh lực trên người cũng biến mất trong chớp mắt.
Sao có thể như vậy được!
Hỏa linh!
Hỏa linh đã rời khỏi cơ thể rồi!
Tạ Thanh Dư không dám tin, trợn to mắt đầy hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay tên đệ tử Kiếm Phong kia.
Thanh kiếm đó cuốn theo linh lực mãnh liệt của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lao thẳng về phía trái tim nàng ta.