Cửu Huyền Phong.
Tạ Thanh Dư và Ngự Đan Liên mỗi người đứng một bên.
Phong Chủ Đan Phong và Phong Chủ Khí Phong đã cùng Phong Chủ Kiếm Phong đi xem đồ đệ của hắn rồi.
Ở đây chỉ còn chưởng môn cùng mấy đệ tử thân tín của hắn trấn giữ.
Nhưng bên ngoài thì có không ít đệ tử vây xem náo nhiệt.
Trong môn phái xảy ra chuyện như thế này, lại thêm Ngự Đan Liên nói ra bao nhiêu lời trước mặt mọi người.
Nếu chưởng môn mà ém nhẹm chuyện này, âm thầm xử lý thì không biết sẽ bị đồn thổi thành cái gì nữa.
Thế nên hắn không ngăn đệ tử tới xem náo nhiệt.
Chưởng môn nhìn Tạ Thanh Dư vẻ mặt đầy phẫn hận, rồi lại nhìn Ngự Đan Liên với gương mặt ngoan ngoãn đang nở nụ cười ngọt ngào.
"Khụ khụ!" Chưởng môn ho nhẹ một tiếng, định mở miệng.
"Chưởng môn, thật sự không phải ta cố ý lấy Hỏa Linh này đến đây, không thì ta trả lại cho sư điệt Tạ Thanh Dư vậy."
Ngự Đan Liên nói xong liền nhắm mắt lại, tách Hỏa Linh ra khỏi cơ thể.
Nàng đưa tay nhỏ cầm lấy một đốm lửa đỏ nhỏ xíu, đưa về phía Tạ Thanh Dư.
Chưởng môn hơi sững sờ.
Nhóc con này cũng tự giác đấy chứ.
Tạ Thanh Dư nhìn thấy Hỏa Linh thì lập tức vui mừng đưa tay ra lấy.
Ngay khoảnh khắc bàn tay nàng ta sắp chạm vào Hỏa Linh thì, ngọn lửa vốn chỉ to bằng bàn tay Ngự Đan Liên bỗng nhiên bùng lên.
Nó biến thành hình dạng một người lửa cao hơn cả Tạ Thanh Dư, hai tay nắm chặt, chân phải giơ lên, tung một cú đá ngang giáng thẳng vào n.g.ự.c Tạ Thanh Dư.
"Á!" Một tiếng thét thảm thiết vang lên, kèm theo đó là mùi da thịt bị thiêu cháy.
Tạ Thanh Dư đổ mồ hôi lạnh khắp người, bị đạp bay, cuối cùng va mạnh vào cột chính của đại điện.
Hỏa Linh lập tức co lại, biến về hình dạng nhỏ xíu, rơi lại vào lòng bàn tay Ngự Đan Liên.
"Ngự Đan Liên, ngươi cố ý!" Tạ Thanh Dư đau đớn hét lên.
Ngự Đan Liên mặt đầy vẻ vô tội: "Ta cũng không biết nữa, chẳng phải Hỏa Linh đã nhận ngươi làm chủ rồi sao? Sao nó lại đánh ngươi vậy?"
"Chẳng lẽ trước đây ngươi đã đối xử tệ với nó sao?"
Khóe miệng chưởng môn co giật, hắn nói: "Đưa Hỏa Linh cho ta xem nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngự Đan Liên gật đầu, đem hỏa linh đi tới chỗ chưởng môn.
Chưởng môn nhớ lại cú đá vừa rồi, lập tức vận thuật hộ thể rồi mới thăm dò Hỏa Linh.
Hắn tách ra một luồng linh lực, đưa vào trong hỏa linh.
Hỏa linh cực kỳ ngoan ngoãn nằm gọn trong tay Ngự Đan Liên, không hề nhúc nhích, giống như một quả cầu đỏ rực, tạo cảm giác mềm mại như nhung.
"Hỏa linh này là vật vô chủ."
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Chưởng môn kết luận xong, vẻ mặt phức tạp nhìn Ngự Đan Liên đang ra vẻ vô tội.
Dù hắn không muốn tin, nhưng hỏa linh này thật sự không phải là thứ mà Ngự Đan Liên có thể điều khiển.
Hỏa linh vốn là một trong Bản Nguyên Thập Nhị Linh.
Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ như hắn cũng không thể khiến nó nghe lời.
Vậy mà bây giờ, hỏa linh lại nằm ngoan ngoãn trong tay Ngự Đan Liên, thậm chí không hề làm nàng bị thương.
Lúc này, Kỷ Hoài Tư nói: "Theo như ghi chép trong sách cổ, Bản Nguyên Thập Nhị Linh thường tự tìm đến những người có tâm tính thuần khiết. Sư muội ta đã mấy lần lên đỉnh Thang Vấn Tâm, có lẽ cũng vì thế mà hỏa linh mới rời bỏ Tạ Thanh Dư, tìm đến sư muội."
"Hơn nữa, xem ra hỏa linh đã nhận định sư muội rồi, cũng không muốn trở lại với Tạ Thanh Dư nữa."
"Một lũ hoang đường!"
Một giọng nói lạnh như băng bất ngờ vang lên từ ngoài điện.
Ngay sau đó, Bạch Trì bước vào, gương mặt lạnh như băng quét mắt nhìn mọi người, rồi đỡ Tạ Thanh Dư đang dựa vào cột điện.
"Dư nhi, con thế nào rồi?"
Tạ Thanh Dư lập tức òa khóc: "Sư tôn, người phải làm chủ cho con!"
Bạch Trì thấy Tạ Thanh Dư tàn tạ nhu vậy thì lòng đau như cắt, tức giận quát: "Nếu ngươi đã nói hỏa linh thân cận với phế vật luyện khí kỳ này mà không chịu trở về với đồ nhi của ta, vậy thì ta g.i.ế.c phế vật luyện khí kỳ này xem nó chạy đi đâu!"
Dù sao Ngự Đan Liên chỉ là một phế vật luyện khí kỳ, mà Lăng Vân Tôn Thượng đã đạt tới Phản Hư kỳ, hơn nữa tuổi thọ sắp hết, lần bế quan này không phi thăng thì sẽ ngã xuống.
Bình thường hắn còn có thể nể mặt Ninh Triều vài phần, giờ bọn họ lại lấn tới thế này, ông còn phải nhẫn nhịn sao?
Bạch Trì vừa dứt lời, áp lực của Hóa Thần kỳ bao trùm khắp đại điện.
"Bạch Trì sư thúc, không được!" Chưởng môn vội vàng khuyên ngăn: "Không thể g.i.ế.c người trong môn!"
Nhưng hắn chỉ là Nguyên Anh kỳ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Trì cầm linh kiếm, c.h.é.m thẳng về phía Ngự Đan Liên.
Kiếm khí dữ dội như bão tố, hướng thẳng tới mặt Ngự Đan Liên.
Kỷ Hoài Tư lập tức lao lên chắn trước mặt Ngự Đan Liên.