3.
Sư phụ chưa từng bị người lợi dụng trêu chọc, giận đến mức ba ngày liền không nói chuyện với ta.
Tuy người rất anh tuấn, nhưng trong tông môn vốn có rất ít nữ đệ tử, ta nghi ngờ ngay cả tay của Tiểu sư muội người cũng chưa từng chạm qua.
Gần đây công lực tán tỉnh của ta tăng mạnh .
Không chủ động nói lời yêu thương.
Nhưng một bàn đầy người ăn cơm cùng nhau, ta lại tìm cách ngồi cạnh người, sẽ dùng ngón chân chạm vào chân của người.
Hơi thở của sư phụ chậm nửa nhịp, dừng lại.
Ta trước mặt đứng đắn, sau lưng lưu mạnh, khiến người cảm thấy xấu hổ.
“Hạ Lệ”
Người chau mày, vừa bối rối vừa thẹn thùng nhìn ta.
Ta chuyên tâm ăn cơm, mũi chân lại trượt xuống, nhẹ nhàng gãi gãi
“Cái gì vậy thưa sư phụ?”
“Ngươi…”
Người là chính nhân quân tử, cả đời này không biết nói tục, lại càng không biết làm thế nào để ngăn ta công lược.
“Không được nghịch ngợm!”
Ta dâng canh cho người, giả vờ thật đơn thuần, cái gì cũng không biết.
“Đồ nhi hiếu thuận sư phụ, chỉ muốn lấy canh cho người cũng là nghịch ngợm hay sao?”
Xung quanh không có ai nhận ra sóng ngầm mạnh mẽ.
Sư phụ vô cùng cảnh giác: “…Đây là canh gì?”
Ta trộm nói cho người: “Canh hổ tiên (6)”
Đương nhiên, sau mỗi lần ta tán tỉnh người đều chủ động đi quỳ từ đường, số lần ngày càng nhiều, đến cả các đệ tử trong môn cũng thấy đó là sư phụ cố tình gây sự.
Sư phụ buồn bực, cũng không thể nào trước bàn dân thiên hạ nói bị đồ đệ trêu ghẹo sờ soạng được
Ta thích muốn chết, khó trách tất cả mọi người đều thích làm Bạch Liên Hoa, chỉ lãi không lỗ.
Ta chủ động quỳ gối ở cổng, ngoan ngoãn thỉnh tôi: “Sư phụ, con sai rồi!”
Giọng nói của sư phụ căng thành một sợi dây: “Con sai ở đâu?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Con sai ở chỗ khó kìm lòng được, nhưng sư phụ cũng sai, sai ở chỗ xinh đẹp như hoa.”
Mặt sư phụ trở nên xanh mét.
Ta ngoan ngoãn bán thảm.
“Sư phụ, theo quy củ lễ trưởng thành, làm sư phụ phải bốc một quẻ cho đệ tử, năm trước con còn ở vực sâu, còn chưa đuổi kịp đâu.”
Quẻ của bọn họ thật sự rất linh
Năm đó thái sư phụ (7) có tính quẻ cho sư phụ.
Nói sư phụ sẽ có một kiếm năm hai mươi lăm tuổi, là đào hoa kiếp.
Năm ấy, quả nhiên người bị tẩu hỏa nhập ma, được Tiểu sư muội đang hái thuốc ở gần đó cõng về.
Đưa ra yêu cầu hợp lý, sư phụ sẽ không từ chối
Ta chắc chắn người có nguyên tắc của mình.
“Sư phụ, người có thể tính được nương tử tương lai của người trông như thế nào không?”
Đôi mắt ta mong mỏi nhìn sư phụ.
“Nương tử tương lai của người có phải là để tóc hai bím, thích mặc áo đỏ, mắt to, có lúm đồng tiền khi cười rộ lên không?”
Chỉ còn thiếu mỗi cái chưa nói tên của ta ra thôi.
Người chỉ thản nhiên liếc ta một cái: “Bản tôn cũng không tính được chuyện của mình.”
Thật vậy sao, ta gật gật đầu, lập tức thay đổi câu hỏi.
“Vậy thì vậy cha tương lai đứa nhỏ con của đồ đệ, có phải là người không?”
Sư phụ bị tức giận mà cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Trời ạ, khi người cười rộ lên cũng thật là đẹp, mặt mày cong cong, trong mắt còn có ánh sao.
Vì thế ta cũng tâm hoa nộ phóng
Ai ngờ ngày hôm sau, người đã gả ta cho Đại sư huynh.
4.
Ta thật sự không có ý kiến gì, bởi vì đại sư huynh giống như là tùy tùng của ta, coi ta như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Chúng ta biết nhau kể từ hồi còn ở thanh lâu.
Lúc đó, huynh ấy là con của kỹ nữ, từ nhỏ làm chân chạy vặt, còn gầy nhỏ hơn cả hạt đậu.
Khi ta bị nhốt ở phòng chứa củi, hắn trộm giấu bánh mì đem cho ta.
Con d.a.o ta đùng dể cắt đứt dây thừng cũng là hắn đưa cho ta.
Cho nên, sau khi được cứu sống, ta kiên trì muốn dẫn huynh ấy đi cùng.
Mấy năm nay chúng ta phối hợp vô cùng ăn ý, khi ta nhìn lén sư phụ tắm, hắn canh gác cho ta.
Lúc ta phối trí xuân dược, hắn mua các loại dược liệu.
Khi ta ở vực sâu chịu đựng vùng vẫy, cũng là hẵn mỗi ngày dùng rổ trúc chậm rãi xuống đó đưa đồ ăn cho ta.
Kiêu ngạo của ta, một nửa là bởi vì sự cưng chiều của hắn mà ra.
Tới ngày bái đường, sư phụ cũng đến đây, người ngồi ở vị trí chủ trì, uống xong chén trà ta dâng lên.
Trong trà, ta có hạ xuân dược
Khi vào động phòng, ta quay đầu trèo cửa sổ ra ngoài, định tới chỗ sư phụ bá vương ngạnh thượng cung. (8)
Vừa nhảy xuống đất, chỉ thấy sư phụ đứng ở đó, người giống như là dự đoán trước được ý định của ta.
Ta toát mồ hôi lạnh, chỉ biết cười cười: “Sư phụ, thật tình cờ, người đang làm gì thế?”
“Không tình cờ, là ta đang chờ ngươi”
Biểu tình của người đoan chính, không khác lắm so với ngày thường, ngoại trừ việc bắt ta quay về động phòng, trong lòng bàn tay hơi nóng lên một chút.
Ta không thấy một tí dấu hiệu bị trúng dược nào.
Vì cái gì lại không có phản ứng?
Trong phòng tân hôn, ta đập đầy đất hạt dưa biểu tượng cho sớm sinh quý tử, thật khó chịu.
Rõ ràng ta đã đổ cả một túi vào trong trà!
“Chẳng lẽ là ta không đẹp?”
Ta ủ rũ chán nản.
Sư huynh an ủi ta: “Không thể nào, nhất định là mua phải đồ rởm”
Nguyên tắc của hắn là, sai đều là do người khác làm, sư muội vạn tuế.
Đúng, sao lại là ta có vấn đề.
Ta rất vui.
“Có khi là sư phụ có vấn đề, không không, vẫn là không nên đi!”
Nếu thực sự có vấn đề, sau này có hại là ta.
Hai tay ta tạo thành chữ thập cầu nguyện.
“Hy vọng cơ thể sư phụ thật cường tráng, ta còn muốn ba năm ôm hai đứa!”
Sư huynh bị ta trêu cười.
Sư phụ nhã nhặn xinh đẹp, người cao lớn anh tuấn, mười phần đàn ông, là loại người mà nếu trời sập cũng có thể chống.
Khi ta bị tú bà đánh cho hấp hối, là người nói cho ta biết, người không thể chịu thua mệnh trời.
Ánh sáng ấm áp trong phòng tân hôn, khóe môi của sư huynh ấm áp cong lên, sủng nịch nói với ta.
“Ừ, tất cả những điều sư muội muốn, đều sẽ trở thành sự thật.”
___________
(6) Nguyên văn là “Hổ tiên thang” hổ là con hổ, tiên là roi vọt, dịch ra sẽ thành canh roi vọt, hoặc roi hổ, nên mình để là hổ tiên nghe đỡ chói tai :))
(7) Thái sư phụ: Sư phụ của sư phụ, có chỗ gọi là sư tổ
(8) Bá vương ngạnh thượng cung: dùng sức ép buộc, cưỡng gian.