Sư Phụ Cái Gì Cũng Tốt

Chương 4:



7

Đây là một hồi báo thù mà ta đã chuẩn bị từ khi ở dưới vực sâu.

Vì giờ phút này, ta đã nhịn thật lâu, cũng thật lòng mong đợi, trong óc cũng diễn tập nhiều lần.

Mũi kiếm đ.â.m vào tim của người, không lệch chút nào.

“Sư phụ, ta chờ đến bây giờ chính là muốn để cho ngươi nếm thử một chút cảm giác bị người mình tin tưởng lừa gạt là như thế nào.”

Hắn kinh ngạc mở to mắt, đến c.h.ế.t cũng không nghĩ được, vì cái gì ta làm như thế.

Ta ôm thân thể dần dần lạnh lẽo của sư phụ gào khóc.

Trong phòng nhảy ra một đám khói đen, ở bên cạnh ta phập phồng không khỏi ghét bỏ.

“Hắn là kẻ thù g.i.ế.c mẹ ngươi, lừa gạt ngươi nhiều năm như vậy, ngươi còn luyến tiếc không buông tay?”

Đây là Ma Thần, cũng là kẻ đã giúp ta ba năm tồn tại trong vực sâu kia.

Không ai biết đến đúng không.

Vực sâu mà tông môn dùng để trừng phạt đệ tử không ngờ bên trong lại có ma vật.

Hắn cứu ta khi ta đang hấp hối, cũng khôi phục một bộ phận nhỏ trí nhớ mà ta đã mất.

Hóa ra, mẹ của ta chính là thần thú mà sư phụ ta từng khai mở linh trí, lại ăn trộm bảo vật trấn môn (9) Di Lặc Châu hóa thành người thường, yêu nhau sống c.h.ế.t cùng người thường.

Đây chính là nguyên nhân mà trước đây ta đều phải trốn tránh hết chỗ này đến chỗ khác.

Ngày mẹ ta chết, ta đang ở ngoài đồng làm việc đồng áng.

Người dân trong thôn giản dị, không chê cười chúng ta là cô nhi quả phụ, rất nhiệt tình giúp chúng ta làm nhà tranh.

Ta đang cầm bánh mì nóng của đại nương làm, khi chạy chậm quay về nhà, xuyên qua cánh cửa bị che lấp, ta nhìn thấy mẹ ta nằm trên mặt đất.

Trong n.g.ự.c nàng có một lỗ hổng thật lớn.

Máu chảy cuồn cuộn không ngừng.

Một nam tử rất trẻ lấy từ trong n.g.ự.c m.á.u chảy đầm đìa của mẹ ta, lấy ra bảo châu.

Nam nhân kia chính là sư phụ ta.

Ta sợ tới mức chạy trốn, trượt chân rơi xuống triền núi bị đập đầu, lúc này mới bị bán vào thanh lâu.

Nghĩ lại cũng đúng, sư phụ chưa từng gần nữ sắc lại xuất hiện ở một phố thanh lâu, bản thân ta cũng thấy không phù hợp.

Hắn là cố tình tới đó tìm ta.

Giết mẫu thân của ta, còn thu nuôi ta, khiến ta cảm ơn ân đức mười mấy năm trời, rất thích có phải không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-phu-cai-gi-cung-tot/chuong-4-ma-than.html.]

Ta Hạ Lệ đời này, có thể không được người khác thiên vị chiều chuộng, nhưng ta không chấp nhận bị phản bội.

Hiện tại sư phụ đã chết, đối với việc báo thù thành công, ta không cảm thấy một chút cảm giác vui vẻ nào.

Trong tim giống như bị đào ra một lỗ hổng, thở một hơi thở cũng không nổi.

Trong tông môn tổ chức lễ tang long trọng, ta không đến, cho đến khi Đại sư huynh đá văng một đống bầu rượu đi đến trước mặt ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Huynh ấy không giống như các đệ tử khác chỉ trích sự suy sút của ta, mà là nói nhẹ vào lỗ tai của ta.

Nói cho ta biết dấu vết đều đã được xử lý hết, không có hai hoài nghi ta nữa.

“Dấu vết… nào?”

Đại sư huynh trìu mến sờ vào mặt ta: “Là dấu vết muội g.i.ế.c sư phụ.”

Huynh ấy nói đồ ngốc, nơi nơi đều là máu, lúc muội đi cũng không thấy sao?



Ta vốn đang nghĩ muốn chúc mừng hắn làm chưởng môn, rồi hưu thê, rồi cùng tiểu sư muội của hắn song túc song phi (10)

Hiện tại hắn nói cho ta biết, ta lúc này vẫn là phu nhân của hắn như trước, mà tiểu sư muội cũng bị hắn đuổi đi rồi.

Ta khiếp sợ tới mức không nói nên lời.

Trong phòng lờ mờ tối, hình dáng của Đại sư huynh cũng mơ hồ, nhưng giọng nói của hắn lại rất rõ ràng.

Hắn nói hắn chỉ thích ta, đối tốt với tiểu sư muội như vậy chính là vì để chia rẽ nàng và sư phụ, tạo cơ hội cho ta.

“Ta nói rồi, chỉ cần chuyện muội muốn làm, ta đều làm vì ngươi.”

Hắn nói: “Khi ở thanh lâu chúng ta luôn có lẫn nhau, quá khứ như vậy, tương lai cũng như vậy.”

Lời hắn nói thật sự rất cảm động, ta cũng tin tưởng lời đó là thật lòng.

Đại sư huynh chưa từng lừa gạt ta

Quá khứ hắn có thể giữ chân lại đám côn đồ của thanh lâu để giúp ta chạy trốn.

Hiện tại hắn cũng vì ta mà xóa hết dấu vết g.i.ế.c người.

Khó trách ta không đợi được người đến xử lý ta.

Nhưng ta thấy ta không đáng, một chút cũng không đáng

Bởi vì ta cũng không còn sống được mấy ngày.

__________

(9). Bảo vật trấn môn (trong nguyên văn là trấn môn bảo vật), là một bảo bối dùng để đại diện cho môn phái,vừa để chống đỡ trong những lúc khó khăn, vừa thể hiện cho danh tiếng của môn phái, rất quan trọng.

(10) Song túc song phi: Ý là hai người ở bên nhau, sống cùng nhau làm mọi việc cùng nhau