9.
Sau khi chiếm cơ thể của sư phụ, ma thần bắt đầu không cố kị hưởng thụ cuộc đời.
Thỏa mãn những điều hắn yêu thích, tiêu tốn ngàn vàng cũng không nương tay.
Không một chút nào giống với cao lãnh chi hoa (12) trong quá khứ, còn chủ động tán tỉnh ta.
Hắn gióng trống khua chiêng viết thơ tình cho ta, tặng điểm tâm cho ta, theo đuổi ta không kiêng kỵ chút nào.
Những việc mất mặt mà ta đã làm, hắn không những không chê, mà còn tự làm ra những việc mất mặt đó.
Vì bị hắn khiêu khích, ta nổi điên.
Có ngày, ta không thể nhịn được nữa, lôi hắn ra khỏi giữa đám phụ nữ.
Hắn không giận mà còn cười, cầm lấy tay ta hỏi: “A, tiểu đồ đệ của chúng ta là ghen tị hay sao?”
Ta mắng hắn vô sỉ: “Đừng làm bẩn cơ thể của sư phụ ta!”
“Chết rồi vẫn còn là xử nam, còn đáng kiêu ngạo đến thế!” Hắn lại tò mò hỏi ta: “Hạ Lệ, ta với hắn giống nhau, những chuyện hắn nhớ ta cũng đều biết, ta còn biết dỗ dành cho ngươi vui vẻ, vì sao ngươi lại không thích ta?”
Cản trở đạo đức của sư phụ quá lớn, ma thần lại hoàn toàn vô liêm sỉ.
Lúc ở trong vực sâu sống cùng hắn, ta cảm thấy đầy miệng hắn toàn lời mê sảng rất hay ho, hợp ý ta.
Nhưng hiện tại hắn thay thế khuôn mặt của sư phụ ta, lại biến thành kiểu miệng lưỡi trơn tru.
Hắn thấy vẻ mặt ghét bỏ của ta, khuôn mặt đột nhiên lạnh lại.
“Hạ Lệ, ngươi đối xử với sư phụ như vậy sao?”
Ngữ khí này, ánh mắt này, trong nháy mắt ta đã nghĩ rằng sư phụ trở lại.
Không đợi ta vui mừng, hắn cười to
“Lừa gạt ngươi thôi đồ ngốc, tốt nhất là ngươi nên quen thuộc ta của hiện tại đi!”
……
“Sư phụ ngươi đã tan thành mây khói rồi!”
Ta có thể nhịn được, nhưng sư huynh lại không nhịn được.
Rốt cuộc ta vẫn là phu nhân trên danh nghĩa của hắn. Thầy trò hai người trở mặt đánh nhau một trận lớn.
Bọn họ cũng không dùng linh lực, không dùng vũ khí, chỉ dùng chân tay đ.ấ.m nhau.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Các loại vật lộn đ.ấ.m đá quả thực làm cho ta kinh hãi.
Khuôn mặt đẹp đẽ của sư phụ chỗ xanh chỗ tím, thật sự quá buồn cười.
Ta thật sự nhìn không nổi, đưa khăn cho hắn.
Sư phụ không nhận, vẻ mặt châm chọc như trước.
“Lúc này, làm đồ nhi không phải là lúc hầu hạ sư phụ hay sao?”
Thật kỳ lạ nha.
Ta không nói gì, cầm chặt khăn, thật cẩn thận lau khuôn mặt đắc chí này.
Hắn có vẻ thiếu tự nhiên, nhưng nhanh chóng không có ý tốt đứng lên,
“Lúc nãy chúng ta đánh nhau, vì sao ngươi lại không can ngăn? Ngươi thật sự mặc kệ khuôn mặt này bị đánh?”
“Luyến tiếc thì luyến tiếc, nhưng thiên vị ai cũng không tốt.”
"Đánh nhau một chút cũng không c.h.ế.t được, mới trước đây chúng ta đánh nhau, so với bây giờ còn đau hơn nhiều.”
“Hừ, nhàm chán!”
Nghe ta nói như vậy, hắn phun ra một mồm đầy m.á.u loãng, lại tiếp tục hỏi mấy câu nhàm chán.
“Đồ nhi ngoan, nếu ta với tướng công của ngươi đánh nhau, cái loại đánh nhau ngươi sống ta chết, ngươi sẽ giúp ai? A, quên là ngươi đã từng g.i.ế.c sư phụ, vấn đề này hỏi ngươi cũng không thích hợp, haha…”
Mặt ta không thay đổi chút nào, nhìn hắn cười, thình lình nói:
“Sư phụ, đồ nhi biết người còn sống!”
Ta cảm thấy sư phụ còn sống, còn có một nguyên nhân
Nếu có thể dễ dàng tiêu diệt người kia như vậy, thế thì khi sư phụ sinh ra, Ma Thần cực tà kia sẽ bị bóp chết, mà không phải là bị đau khổ phong ấn tại một nơi nào đó.
“Ta đoán, Ma Thần cùng người hiện tại là quan hệ cộng sinh, các người đều không có biện pháp nào để hủy hoại người kia, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/su-phu-cai-gi-cung-tot/chuong-6-su-phu-do-nhi-biet-nguoi-con-song.html.]
Sư phụ nheo mắt lại, vẻ mặt người cam chịu, nhưng người lại không nói gì mà cứ thế quay đầu đi.
Ta quỳ gối ở cửa phòng của người đợi cả đêm, nhưng người vẫn như trước không chịu gặp ta.
Vì sao bị vạch trần lại xấu hổ ngượng ngùng như thế?
Ta hiểu là da mặt của sư phụ mỏng, dễ xấu hổ, nhưng lại mềm lòng.
Nhưng không sao, dù sao tâm địa của ta rất xấu.
Ta rút ra chủy thủ (13) để trên n.g.ự.c mình, lúc ấy ta đ.â.m người cũng là đúng vị trí này.
“Đệ tử đã phạm lỗi, nếu sư phụ không chịu trừng phạt, vậy thì đệ tử chính mình trừng phạt bản thân mình vậy.”
Ta dùng lực một chút, đúng vào lúc mũi d.a.o vừa mới chạm vào da thịt, sư phụ đã xuất hiện đánh rơi chủy thủ.
Sắc mặt người xanh mét, cầm m.á.u cho ta: “Không được gây chuyện!”
“Sư phụ, người không g.i.ế.c con, vậy người muốn thế nào đây? À, người thật sự rất hận con, căn bản sẽ không thèm nhìn con đúng hay không?”
Ta nắm lấy áo người, thật vất vả buộc người phải ra ngoài, thế nào cũng không để người lại đi mất.
“Ma Thần vẫn luôn nói người thích con, đúng không?”
Người nhíu mày lại, dường như lại muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng lại thốt ra: “Đúng, ta thích ngươi”
Người ảo não mắt rũ xuống.
Dường như sau khi bị Ma Thần nhập vào, người không còn cách nào nói dối nữa.
Ta nắm lấy cơ hội lập tức ôm lấy người: “Nếu sư phụ thích con như vậy, tại sao vẫn luôn không thèm để ý tới con?”
Sư phụ bị ta ôm một cái, cả người đều cứng lên.
“Bởi vì, mấy năm nay phong ấn Ma Thần, để không bị tà niệm ăn mòn, ta phải thanh tâm quả dục, ngăn ham muốn, tâm phải trong sáng, không được phép có dục niệm, Hạ Lệ.”
Người nói: “Ngươi có biết vì sao năm đó ta bỗng nhiên rời bỏ ngươi không?”
Ta nói biết, bởi vì tiểu sư muội. Kể từ lúc tiểu sư muội cứu người, người liền bất hòa với ta, rất nhiều.
Người nhắm mắt, gian nan nói: “Không phải, không phải vì nàng.”
“Lần đó tu luyện, ta phải đối diện với dục vọng sâu nhất trong đáy lòng mình, mà trong ảo cảnh, ta nhìn thấy…”
Là gì?
Mặt hắn đỏ rực, cuối cùng đành phải nói.
“Ta nhìn thấy chính là ngươi…”
Nảy sinh tình cảm đối với đồ đệ, là lỗi của hắn, hắn không xứng làm sư phụ.
“Mẹ của ngươi không phải là do ta giết, nhưng thực chất cũng liên quan tới ta, ta gạt ngươi nhiều năm như vậy là bởi vì ta sợ ngươi chán ghét ta.”
Không dám nói ra chân tướng, cũng là lỗi của hắn.
“Ta đã sai lầm gieo hạt giống nhân, nên mới sinh ra quả (14) không tốt, không phải là lỗi của ngươi, cho dù ngươi không g.i.ế.c ta, thì Ma Thần sớm hay muộn cũng đều tìm được khe hở, nó là dựa vào thất tình lục dục của ta mà sinh tồn.”
Hóa ra, Ma Thần vốn đã bị phong ấn bị ta hấp dẫn đến vực sâu là bởi vì sư phụ nhớ thương ta.
Trong ba năm ấy, Thần Ma càng ngày càng lớn mạnh, ta tưởng đó là vì lòng thù hận của ta.
Nhưng thực ra lại là do nỗi nhung nhớ của người.
Sư phụ cùng Ma Thần không ai có thể g.i.ế.c người kia, tùy thời thay đổi hình thức.
Vừa một khắc trước, sư phụ còn vì ta cầm tay người, từ mặt đến tai đều đỏ.
Ngay sau đó lại biến sắc mặt, hỏi ta có phải hay không vừa lợi dụng hắn.
Thần Ma: “Lợi dụng thì cũng được, trước tiên chúng ta cứ thành thân đã, thành thân rồi ngươi lợi dụng thế nào tùy ý.”
Ta lập tức bỏ tay ra, ai thèm lợi dụng ngươi, rồi đi mất.
Ngay lúc ta đang phát sầu phải làm sao để hòa ly với Đại sư huynh, thì Ma tộc vốn đã bị đánh cho tàn phế, lại tấn công quy mô lớn.
Ta cầm thương ra trận,nhìn đến người đứng đầu nháy mắt không biết nói gì.
“Tiểu sư muội, làm sao mà ở đâu cũng nhìn thấy ngươi!”
___________
(12) Cao lãnh chi hoa: Bông hoa cao lãnh – Ý là người xinh đẹp lạnh lùng.
(13) Chủy thủ: Dao găm (từ trước gặp rất nhiều từ này mà không giải thích, xin lỗi nha!)
(14) Cái này chính là nói về nhân quả đây, cái mà tác giả nói “có nguồn gốc tâm linh” ấy