Lâm Nghiêu trừng mắt nhìn Tuân Diệu Lăng đầy kinh hãi, ánh mắt như muốn gào thét: Tỷ mau nghĩ cách ngăn huynh ấy lại đi!
Tuân Diệu Lăng một bên lẩm nhẩm Tĩnh Tâm Chú, một bên lạnh nhạt ngước mắt lên, ánh mắt đáp trả vô cùng phũ phàng: Là đệ tự đòi nghe khúc, giờ có quỳ cũng phải nghe cho hết.
Lâm Nghiêu tuyệt vọng gục đầu xuống bàn, thống khổ che mặt.
...... Có ai từng nói cho hắn biết, Lâm sư huynh cái gì cũng hoàn hảo, tại sao đ.á.n.h đàn lại... đoạt mạng người ta thế này không?!
Đào Nhiên Phong, Phòng Luyện Đan.
Trong phòng, khói lò lượn lờ như tơ, bốn phía tường bày đầy tủ t.h.u.ố.c san sát, tỏa ra mùi d.ư.ợ.c liệu nhàn nhạt.
Tuân Diệu Lăng vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm trước lò luyện đan, tập trung tinh thần quan sát hỏa hầu trong lò.
Thư Sách
Trên chiếc ghế nằm bên cạnh, Lâm Nghiêu nằm liệt như một cái xác c.h.ế.t, hai lỗ mũi nhét hai cục giấy, m.á.u tươi vẫn còn lờ mờ thấm ra.
Trước đó, hai người bọn họ đã phải c.ắ.n răng nghe hết ba khúc nhạc của Lâm sư huynh. Ngay khi tiếng đàn vừa dứt, cả hai vội vàng kiếm cớ chuồn thẳng khỏi cầm thất. Tuân Diệu Lăng thì còn đỡ, ngoại trừ tâm hồn chịu chút tổn thương thì thể xác vẫn an toàn. Nhưng Lâm Nghiêu thì thê t.h.ả.m hơn nhiều —— lúc đầu chạy khỏi cầm thất bước chân còn nhanh nhẹn, nhưng mới xuống núi được một đoạn, cả người hắn bỗng "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Tuân Diệu Lăng bị hắn dọa hết hồn: "Đệ còn đi nổi không đấy?"
Lâm Nghiêu ngẩng đầu, trên gương mặt tái nhợt là hai dòng m.á.u mũi chảy ròng ròng.
Hắn giơ tay quệt máu, gian nan nói: "Ta bị khí huyết nghịch lưu rồi... Cần dùng Linh Xu Tô Hợp Đan để điều hòa linh khí, đả thông kinh mạch..."
Khổ nỗi trên người hắn lại không mang theo loại đan d.ư.ợ.c này.
Vì thế, Tuân Diệu Lăng đành cấp tốc khiêng Lâm Nghiêu vào một đan phòng gần đó, quyết định hiện trường luyện d.ư.ợ.c cứu người.
Tuân Diệu Lăng trước kia cũng từng học qua lớp cơ sở về Đan đạo. Về lý thuyết, quy trình luyện chế Linh Xu Tô Hợp Đan cũng chẳng phức tạp lắm ——
Nhưng sách t.h.u.ố.c viết rành rành: "Đợi d.ư.ợ.c tương sôi trào, điều nhỏ hỏa hầu, ngọn lửa chuyển đỏ, liên tục tinh luyện cho đến khi đan d.ư.ợ.c thành hình."
Các bước trước nàng đều làm y chang không sai một chữ... Nhưng tại sao ngọn lửa trong lò của nàng lại có màu xanh lam nhỉ?
Ừm, có lẽ mỗi người có một phong cách luyện đan riêng, sách t.h.u.ố.c cũng đâu thể bao quát hết mọi tình huống được.
Tuân Diệu Lăng quăng sách t.h.u.ố.c sang một bên, đứng dậy, hai tay hợp chưởng, vận chuyển linh lực: "Mở!"
Đan lô bằng đồng thau kêu lên một tiếng "kẽo kẹt" rồi mở ra.
Bên trong lộ ra sáu bảy viên đan d.ư.ợ.c tròn vo, đáng yêu, màu... xanh lam, lại còn đang tỏa ra chút linh quang lấp lánh.
Tuân Diệu Lăng gật gù hài lòng, cảm thấy lần luyện chế này vô cùng thành công. Nàng gắp đan d.ư.ợ.c bỏ vào lọ, xoay người đưa cho Lâm Nghiêu.
Lâm Nghiêu yếu ớt giơ tay nhận lấy, dốc ra một viên. Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn từ tái nhợt chuyển sang xanh mét.
Khóe miệng Lâm Nghiêu giật giật kịch liệt: "Tuân sư tỷ... Ta với tỷ có thâm thù đại hận gì sao? Tỷ luyện ra lò độc đan này là muốn tiễn ta lên đường cho nhanh à?"
"Hả? Độc đan gì chứ? Ta dùng đúng d.ư.ợ.c liệu ghi trong sách mà."
"Cho ta xem tỷ dùng d.ư.ợ.c liệu gì..."
Tuân Diệu Lăng đưa giỏ t.h.u.ố.c qua.
Lâm Nghiêu nhìn vài lần, thấy không có gì sai sót, liền hít một ngụm khí lạnh: "Đưa sách t.h.u.ố.c cho ta."
Tuân Diệu Lăng đưa sách t.h.u.ố.c qua.
Chỉ thấy Lâm Nghiêu lật sách, cau mày, rồi dùng tay vê nhẹ trang giấy ở giữa —— trang giấy mỏng manh lập tức tách ra làm hai.
Lâm Nghiêu: "......"
Tuân Diệu Lăng bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là thế! Thảo nào ta luyện mãi thấy sai sai, thì ra là hai trang giấy này bị dính vào nhau."
Hóa ra, nàng xem nửa đầu là công thức của Linh Xu Tô Hợp Đan, còn nửa sau lại là của một loại đan d.ư.ợ.c hoàn toàn khác.
"Lúc đọc tỷ không thấy nó phi logic à?"
"Thì hai cái trang đan phương này nó nối tiếp nhau mượt quá mà."
Tuân Diệu Lăng giật lại lọ t.h.u.ố.c trên tay hắn, tỉnh bơ nói: "Không sao, ta luyện lại lò khác là được. Có điều đệ phải đợi chút, sách t.h.u.ố.c có hai vị d.ư.ợ.c liệu trong phòng này không có sẵn, ta phải ra d.ư.ợ.c điền hái về. Đi đi về về... chắc tầm một canh giờ nữa là có t.h.u.ố.c mới rồi."
Lâm Nghiêu giãy giụa với tay lấy ngọc giản bên hông mình.
Tuân Diệu Lăng phất tay một cái, chiếc ngọc giản nhẹ nhàng bay vào tay nàng: "Sư đệ, đệ định làm gì thế? Đệ không tin ta sao? Yên tâm, chỉ là Linh Xu Tô Hợp Đan cỏn con, hôm nay ta chắc chắn sẽ luyện ra để chữa khỏi cho đệ!"
Lâm Nghiêu vừa bất lực vừa bi phẫn chỉ trích: "Tỷ rõ ràng là chơi đồ hàng đến nghiện rồi đúng không! Tỷ coi ta là chuột bạch thí nghiệm à?"
Tuân Diệu Lăng cười hì hì: "Ây da, bị lộ rồi."
Cũng may, lò đan thứ hai hoàn thành vô cùng thuận lợi. Tuân Diệu Lăng - kẻ gần như chẳng bao giờ đặt chân đến phòng đan, hôm nay cũng được thỏa cơn ghiền làm luyện đan sư.
Lâm Nghiêu uống thuốc, điều tức xong, cơ thể cũng cơ bản khôi phục bình thường.
Hắn vẫn còn sợ hãi nói: "Tại sao bao nhiêu năm qua không ai nói thẳng chuyện này với Lâm sư huynh vậy?"
"Lâm sư huynh là bậc quân t.ử trầm tĩnh, không có sở thích nào khác, chỉ mê mỗi tiếng đàn." Tuân Diệu Lăng vừa phân loại d.ư.ợ.c liệu thừa vừa nói, "Huống chi sư huynh ở Quy Tàng Tông mấy chục năm nay, đến sư phụ và các sư bá còn chẳng nỡ nói, ta làm sao không biết xấu hổ mà mở miệng chê?"
Cũng phải.
Đó là lý do vừa rồi Lâm Nghiêu cũng không dám nói thẳng, mà chọn cách nuốt cục tức vào trong lòng (rồi hộc m.á.u mũi ra ngoài).
"Mọi người đối xử với Lâm sư huynh tốt thật đấy." Lâm Nghiêu chua chát nói.
"Đó là Lâm Tu Bạch, Lâm sư huynh đấy —— cả tông môn này chắc hiếm có ai ghét nổi huynh ấy."
Lâm Nghiêu: "......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Khoan nói chuyện đó." Hắn đổi chủ đề, "Tuân sư tỷ, ta thấy gần đây tâm trạng tỷ không tốt, chắc là đang ảo não vụ bị cấm thi đấu ở Tiên Môn Đại Bỉ hả?"
"Cũng có một chút." Tuân Diệu Lăng kéo cái ghế lại ngồi xuống, dựa lưng thoải mái, "Nhưng không hoàn toàn là vì chuyện đại bỉ."
"... Còn vì tỷ phá cảnh quá nhanh đúng không?"
Tuân Diệu Lăng gật đầu.
Lâm Nghiêu làm bộ mặt đau răng. Trông hắn có vẻ không muốn dính líu hay bày mưu tính kế gì cho cái vấn đề quái đản này, nhưng rốt cuộc vẫn quay đầu lại nói: "Tỷ có từng nghĩ đến việc tiếp xúc với các phật tu ở Phật Sát Châu chưa?"
"?" Tuân Diệu Lăng nhướng mày, "Ta xuất gia là có thể tâm như nước lặng, không phá cảnh nữa à?"
"Không cần xuất gia, nhưng có thể học chút tâm pháp Phật môn. Bọn họ tu luyện chú trọng 'Tam giới duy tâm, vạn pháp duy thức'. Nếu tỷ học được cách định tâm, tự nhiên có thể kìm hãm tốc độ phá cảnh lại."
Thực ra Tạ Chước trước đây cũng từng nhắc đến vụ này.
Nhưng Quy Tàng Tông dù sao cũng là Đệ nhất tông môn Đạo gia, nếu ngay cả đệ t.ử của mình cũng dạy không xong mà phải đi thỉnh giáo Phật môn thì có hơi mất mặt. Huống hồ tâm pháp Phật môn đâu phải thứ tùy tiện truyền ra ngoài, Tuân Diệu Lăng ít nhất phải làm đệ t.ử ký danh hoặc nợ một ân tình lớn mới đổi được.
Ngặt nỗi Tạ Chước chẳng có giao tình gì với bên Phật môn.
Các trưởng lão khác cũng vậy.
Phật môn là một sự tồn tại rất đặc biệt. Bọn họ tụ tập ở Phật Sát Châu, gần như tự cung tự cấp về mọi mặt: trận pháp, luyện đan, phong ấn thuật đều có nghề riêng. Dù không giao thương với tiên môn thì họ vẫn sống khỏe.
Vụ này coi như Quy Tàng Tông muốn mở lời cũng không có cơ hội.
Nhưng rất nhanh, Tạ Chước mang về một tin động trời: Tiên Môn Đại Bỉ lần này, Phật Sát Châu vậy mà cũng phái người đến tham dự!
Tuân Diệu Lăng lật xem danh sách đăng ký thi đấu —— dày cộp một xấp. Trong danh sách của Quy Tàng Tông, nàng thấy rất nhiều cái tên quen thuộc.
Các đệ t.ử thân truyền cùng lứa với nàng hầu như đều xuất chiến. Ngay cả Thiếu Ngu, người có thời gian tu hành ngắn nhất, cũng đăng ký tham gia lôi đài Luyện Khí kỳ. Hắn giờ đã là đệ t.ử nội môn, được trưởng lão Vô Ưu Phong cho phép báo danh, chứng tỏ ông ấy cũng rất coi trọng hắn.
Về phía trưởng lão, Quy Tàng Tông phái ra ba người làm trọng tài cho đại bỉ:
Từ Vũ Tôn Giả của Đào Nhiên Phong, Thuần Nhất Tôn Giả của Thừa Thiên Phong, và Huyền Vi Chân Nhân của Pháp Nghi Phong —— tức Tạ Chước sư phụ nàng.
"Tiên Môn Đại Bỉ sắp khai mạc, đây là lần đầu tiên Phật môn tham dự. Ý của Tiên Đạo Liên Minh là để tỏ lòng trang trọng, cần phái một tu sĩ đích thân đưa thư mời đến đó. Tất cả đệ t.ử đăng ký thi đấu đều có một phong thư mời riêng, trong tiên môn thì dễ phát rồi, nhưng người đưa tin của chúng ta không thể chạy lung tung khắp Phật Sát Châu được. Vì vậy, Tiên Minh và Phật môn đã thương nghị: chúng ta sẽ cử đại diện đưa toàn bộ thư mời đến Tịnh Niệm Thiền Tông, sau đó nhờ Thiền Tông chuyển giao cho các chùa khác."
Nói đến đây, Tạ Chước mỉm cười: "Con đoán xem, việc vặt này cuối cùng rơi vào tay ai?"
"Là sư phụ sao?" Mắt Tuân Diệu Lăng sáng lên, cảm động nói, "Ngài vì con nên mới chủ động nhận nhiệm vụ này đúng không?"
"...... Cũng không hẳn. Việc này là Thuần Nhất sư bá con nhận xong rồi đùn đẩy cho ta. Hắn bảo nếu ta đến cả đồ đệ cũng nuôi không xong thì đúng là phế vật vô dụng, chi bằng đừng tu tiên nữa, về quê trồng ruộng cho xong."
Tuân Diệu Lăng: "......"
Tuy nói vậy, nhưng ngay hôm sau Tạ Chước đã xách Tuân Diệu Lăng lên linh thuyền, bay thẳng đến Tịnh Niệm Thiền Tông.
Nhìn từ trên cao xuống, Tịnh Niệm Thiền Tông hiện ra như một bức tranh hùng vĩ: Hai con sông lớn uốn lượn chảy qua, sóng xanh cuồn cuộn tưới tắm cho ngàn dặm đồng bằng màu mỡ. Những thôn xóm điểm xuyết như sao sa, ruộng đồng xanh ngát, khói bếp lượn lờ bay lên yên bình.
Xa xa, một dãy núi cao ngất ngưởng như bức tường thành chắn ngang chân trời, đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa ẩn hiện trong biển mây. Thiền Tông tọa lạc ngay trên dãy núi ấy, kim điện huy hoàng, từng lớp mái vàng phản chiếu ánh mặt trời tỏa ra vạn đạo kim quang, dường như muốn xua tan mọi tăm tối trần gian.
Linh thuyền đáp xuống. Cánh cổng sơn son thếp vàng của Thiền Tông chậm rãi mở ra, tiếng tụng kinh trầm hùng và mùi hương trầm lập tức ập vào mặt. Một tăng nhân trẻ tuổi khoác áo cà sa nâu sẫm viền vàng bước ra, dáng đi trầm ổn, mặt mày hiền hòa thi lễ:
"A Di Đà Phật. Hai vị tiên trưởng đi đường vất vả, mau mau mời vào. Phương trượng của bản tông đang đợi hai vị tại chùa Tịnh Nghiệp, xin mời đi theo ta."
Khi hắn ngước mắt lên, Tuân Diệu Lăng thấy rõ giữa trán hắn điểm một vệt kim văn.
Hai người theo tăng nhân vào chùa. Bên trong cổ mộc che trời, cành lá đung đưa theo gió nhẹ, bóng nắng loang lổ rải đầy trên con đường lát đá xanh.
Đi qua bao nhiêu ngõ ngách, hồi lâu sau mới đến được chùa Tịnh Nghiệp.
Bên trong chùa, ánh nến lung linh. Một giọng nói già nua vang lên theo tiếng gõ mõ đều đều:
"Nếu chư thế giới, nhất thiết chúng sinh, tùy nghiệp lưu chuyển, cần cầu sám hối..."
Thanh âm hòa cùng làn khói hương lượn lờ, tạo nên cảm giác hư ảo, thoát tục.
Khi Tuân Diệu Lăng và Tạ Chước bước vào, lão tăng ngừng tụng kinh, đứng dậy hành lễ. Ông tuy tuổi đã cao nhưng tinh thần quắc thước, lưng thẳng như tùng, đôi lông mày trắng rủ xuống toát lên vẻ từ bi, tường hòa.
"Lão nạp pháp hiệu Tuệ Giác, gặp qua hai vị tiên hữu."
Tuân Diệu Lăng và Tạ Chước vội vàng đáp lễ.
Lần đầu gặp mặt khó tránh khỏi màn hàn huyên khách sáo. Sau vài câu chuyện phiếm, Tạ Chước trao toàn bộ thư mời Tiên Môn Đại Bỉ cho Tuệ Giác Phương trượng.
Tuệ Giác Phương trượng tuy là tôn sư của Thiền Tông, nhưng giọng điệu nói chuyện lại có nét hoạt bát như một lão ngoan đồng.
Ông nhìn về phía Tuân Diệu Lăng: "Vị này hẳn là Tuân tiểu hữu danh chấn tiên môn? Không biết tiểu hữu đường xa đến đây, bước vào Thiền Tông ta, có cảm tưởng gì?"
Tuân Diệu Lăng chớp chớp mắt, nhìn về phía bức tượng Phật khổng lồ ngồi ngay ngắn phía trước.
Bức tượng Phật kim thân khuôn mặt đầy đặn, hai mắt khép hờ, bảo tướng trang nghiêm. Áo cà sa trên tượng có nếp gấp mềm mại, trang sức bằng vàng ròng phức tạp quý giá nhưng không làm mất đi vẻ thanh thoát. Ngài kết ấn, như đang cầu phúc, tiêu tai giải nạn cho chúng sinh.
Nếu nàng không nhìn lầm, thì bức tượng Phật này hình như đúc bằng... vàng ròng nguyên khối.
Hơn nữa dọc đường đi, nàng thấy kiến trúc nơi đây chỗ nào cũng mái vàng rực rỡ, chắc hẳn cũng là vàng thật?
Phật tu xem ra... rất có tiền nha.
Nhưng lời này nói toẹt ra thì hơi kỳ, nên nàng cười duyên dáng đáp: "Nơi này quả thực khí tượng bất phàm."
Tuệ Giác Phương trượng niệm một tiếng Phật hiệu.
"Ta biết tiểu hữu muốn nói gì." Ông cười hiền từ, "Nhưng tất cả những thứ này đều là do bá tánh thập phương cung phụng tích cóp qua bao đời. Chúng ta dùng nó để xây dựng chùa chiền, đúc tượng Phật, tuyệt nhiên không lấy một hào một cắc làm của riêng. Tăng nhân trong chùa từ ăn, mặc, ở, đi lại đều tự mình lao động, tự cung tự cấp, không thẹn với lòng."
"Bá tánh... lại cung phụng nhiều vàng đến thế sao?"
Tuệ Giác Phương trượng đáp: "Thiên Đạo mênh mang, quỷ thần khó lường. Với bá tánh mà nói, dâng lên vật chất quý giá là cách đơn giản nhất để thể hiện lòng thành. Họ phải thấy được sự hy sinh của bản thân thì mới tin rằng mình thực sự thành tâm —— chỉ có ngày ngày sám hối nghiệp chướng, cuối cùng mới mong đạt được thanh tịnh chi thân, vãng sanh Cực Lạc Tịnh Thổ."